Chu Kiến Quốc nhanh chóng phân tích tỉ mỉ cho La Bối: "Kể cả một người có mất trí nhớ thì bản chất, tính cách và cả ánh mắt thẩm mỹ, thậm chí bao gồm khẩu vị cũng sẽ không thay đổi, tôi tin như vậy bởi vì mất đi chỉ là ký ức mà không phải bản năng và ý thức. Tôi chắc chắn chưa từng thích cô ta, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, tôi đã không thích rồi nên cô ta không thể là vị hôn thê của tôi được."

"Hơn nữa tôi cũng không phải hoàn toàn không có một chút ký ức nào. Tôi có trực giác, tôi cũng rất tin tưởng phán đoán của mình giống như sau khi mất trí nhớ, tôi không đi đồn công an, đây là vấn đề của tính cách. Tôi dám khẳng định, tôi không có bạn gái! Cho dù có, cũng tuyệt đối không thể là cô ta!"

Chu Kiến Quốc càng nói càng kích động, cuối cùng nhìn La Bối, không thể tin tưởng hỏi: "Cô tin cô ta nói đấy à? Nếu thế thì đúng là tức chết tôi!"

"Anh bình tĩnh lại!" La Bối trừng anh một cái: "Trong lòng của anh, tôi là một người không có đầu óc như vậy sao? Cô ta nói gì thì tôi cũng tin à? Anh yên tâm đi, tôi đã giúp anh chứng minh, cô ta không phải vị hôn thê của anh rồi."

Chu Kiến Quốc sửng sốt: "Sao lại thế này?"

La Bối vỗ vỗ bờ vai của anh: "Dù gì tôi cũng là một người trưởng thành có IQ bình thường, chả lẽ cô ta nói gì tôi cũng tin à? Tôi hỏi cô ta trước kia anh là ai, tên gọi là gì, trong nhà còn có những ai nhưng cô ta đều ấp úng không trả lời được. Vậy thì sao tôi tin được nhưng cô ta vẫn một mực chắc chắn là vị hôn thê của anh, tôi bảo cô ta lấy chứng cứ ra nhưng cô ta lại không có."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi nói với cô ta, trước khi cô ta không thể chứng minh là vị hôn thê của anh, nếu tôi lại nhận được khiếu nại của anh thì cô ấy sẽ phải dọn đi. Nhưng cô ta vẫn cố chấp nói là vị hôn thê của anh, tôi phiền quá mới dọa sẽ ghi âm lại lời cô ta. Nếu về sau anh nhớ lại hoặc người có thể nhận ra anh xuất hiện mà đến lúc đó phát hiện cô ta không phải vị hôn thê của anh, vậy thì cô ta phải chịu trách nhiệm nhưng cô ta không dám ghi âm."

La Bối thở dài một hơi: "Dù sao theo giác quan thứ sáu của tôi thì cô ta không phải vị hôn thê của anh."

Từ cuộc trò chuyện với Khương Oái cô có thể nhận ra cô gái Khương Oái này...... Nói như thế nào nhỉ, tuy cùng là con gái nhưng cô vẫn cảm thấy Khương Oái có động cơ đen tối.

"Không phải cảm thấy mà là chắc chắn!" Chu Kiến Quốc đứng dậy, sau khi đi qua đi lại vài vòng rồi lại trở về đứng bên cạnh La Bối, cười: "Chị Bối, đúng là em phải bái phục chị, chỉ vài câu mà đã vạch trần lời nói dối của cô ta. Không hổ là nữ trung hào kiệt."

"Cảm ơn khích lệ của anh nhưng lúc này chúng ta cần thảo luận một vấn đề. Đó là tại sao cô ấy lại biết chuyện anh mất trí nhớ?"

Chu Kiến Quốc vẫy vẫy tay: "Chuyện này không quan trọng."

"Chuyện này còn không quan trọng sao? Vì sao cô ấy lại biết?"

"Cô hỏi tôi trước đây là ai, cô ta cũng đâu có biết. Nếu cô ta biết thì đã sớm nói rồi, làm sao còn phải đợi cô hù dọa mà vẫn không chịu nói chứ? Chuyện này chứng minh điều gì, chứng minh cô ta không biết gì cả!"

La Bối nghĩ hình như đúng là như vậy thật.

Khương Oái trừ bỏ biết Chu Kiến Quốc mất trí nhớ thì không biết thêm chuyện gì.

"Vậy nên cô không cần để ý, cô có đi hỏi thì cô ta cũng sẽ không nói cho cô đâu." Chu Kiến Quốc nghĩ: "Bây giờ yêu cầu đề phòng đó là cô ta thẹn quá thành giận đi đồn công an cử báo tôi dùng chứng minh thư giả, chị Bối, đến lúc đó chị phải nghĩ cách cứu em đó."

Đột nhiên La Bối thấy trên vai mình gánh vác một trách nhiệm trọng đại, trịnh trọng gật đầu: "Anh yên tâm, chị Bối nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh, anh không cần hoảng sợ."

Chu Kiến Quốc rất hài lòng, tự trong thâm tâm có là sự tự hào vô hạn.

Đây là cô gái mà anh thích, không phải chỉ có mỗi vẻ ngoài xinh đẹp mà còn đặc biệt thông minh! Giống như anh vậy.

***

Thứ sáu chính là sinh nhật của La Bối. Ăn sinh nhật bây giờ hầu như chỉ cần bạn bè người nhà tụ tập với nhau ăn một bữa cơm, nếu phong phú chút nữa thì tổ chức đi hát hò. Sinh nhật của La Bối cũng không ngoại lệ.

Mấy ngày trước Bà La đã đi cửa hàng đặt một chiếc bánh kem lớn và mời những người có thể mời hết rồi còn bao một phòng ở một nhà hàng hải sản gần đó.

Hôm nay La Bối cũng thu được rất nhiều quà tặng. Kể cả người không thể đến được như Giang Tư Hàn cũng đặt trên mạng cho cô một hộp chocolate còn gửi cho cô một bao lì xì 666 đồng.

Giang Tư Hàn đang ở nơi khác tham gia hoạt động cho một đại ngôn. Lúc ở phòng hóa trang còn theo dõi vòng bạn bè, nhìn mọi người đều đến chúc mừng sinh nhật La Bối, anh cảm thấy rất tiếc nuối. Nhưng giờ anh không có thời gian tự do, lịch trình cũng sắp xếp đầy rồi, không thể rút ra thời gian để về ăn sinh nhật La Bối.

Cuối cùng anh chỉ có thể chúc mừng sinh nhật La Bối trên vòng bạn bè, nào biết mới vừa đăng lên đã thu được WeChat nhắc nhở của anh Lưu.

"Vòng bạn bè của cậu chưa chắc đã không có người kín miệng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì có thể có người lợi dụng để gây bất lợi cho cậu."

Giang Tư Hàn đang là nghệ sĩ mới đầy tiềm năng của anh Lưu, tiền đồ sáng lạn nên anh Lưu luôn chú ý mọi hành động của anh.

Giang Tư Hàn thật sự thấy phiền, cuối cùng xóa đi rồi phát một tin chỉ La Bối có thể thấy được —— chúc Bối Bối sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều tràn ngập hạnh phúc!

Chu Kiến Quốc lại một lần cảm khái nhân duyên tốt của bà cháu nhà họ La. Người đến chúc mừng sinh nhật La Bối sắp chen đầy trong phòng, cô thu quà tặng đến mỏi tay, nghe nói ngay cả bạn học cấp hai cũng gửi bao lì xì cho cô......

Nghĩ lại bản thân mình, mất tích lâu như vậy, biến mất thời gian dài như vậy, ngoại trừ một vị hôn thê dởm ra thì không có ai tìm anh.

Haizzz.

Anh làm người cũng quá thất bại.

Phương Cảnh Châu đỏ mặt, tặng La Bối quà mà bé chuẩn bị tỉ mỉ, thanh thúy nói: "Bối Bối, sinh nhật vui vẻ!"

La Bối nhìn dây buộc tóc xinh đẹp, lập tức dùng nó buộc tóc lên: "Về sau ngày nào chị cũng sẽ dùng nó, cảm ơn tiểu Cảnh Châu."

Phương Cảnh Châu nhìn về phía Chu Kiến Quốc, dựa vào trong lòng La Bối, hỏi: "Chú Tiểu Chu, chú có chuẩn bị quà sinh nhật tặng Bối Bối không? Có phải chú quên rồi không?"

Chu Kiến Quốc cúi đầu ăn bánh kem, bánh kem quá ngọt, anh chỉ ăn một miếng rồi buông nĩa: "Ai nói chú không chuẩn bị, sáng nay chú đã đưa rồi, cháu không thấy lắc tay mới của cô ấy à? Trên cổ cô ấy cũng đeo vòng cổ chú đưa, toàn là vàng hết đấy."

Anh còn cố ý cường điệu câu cuối làm mọi người trên bàn ăn đều nở nụ cười.

Làn da của La Bối trắng nõn, tay nhỏ mảnh mai, đeo lắc tay vàng cũng không tục mà còn rất đẹp.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài cổ chữ V làm lộ ra vòng cổ trên xương quai xanh xinh đẹp.

Chu Kiến Quốc chọn cho hai món quà sinh nhật đều rất xinh đẹp, đương nhiên chủ yếu là do sợi dây vòng cổ không thô mà nhỏ mảnh nên nhìn có vẻ tinh xảo.

Phương Cảnh Châu nắm tay La Bối, cẩn thận ngắm nghía lắc tay vàng, cuối cùng cũng không thể không nhỏ giọng hỏi một câu: "Bối Bối, vàng rất đắt sao?"

"Đương nhiên đắt!" Chu Kiến Quốc nghe được: "Nhưng quà tặng không thể dùng giá trị để so sánh, quà cháu tặng Bối Bối cũng giống quà chú đưa cho cô ấy."

La Bối cũng cười phụ họa: "Đúng vậy, chị rất thích quà của chú Tiểu Chu cũng rất thích quà của em nên chúng giống nhau."

Lúc này Phương Cảnh Châu mới vừa lòng nhưng vẫn không nhịn được nói với Chu Kiến Quốc: "Chú Tiểu Chu chọn lắc tay rất đẹp!"

"Cảm ơn cháu."

Vậy nên có phải ở một mặt nào đó, thẩm mỹ của đàn ông rất giống nhau không?

Sau khi ăn cơm xong, La Bối lại mời mọi người đi hát, mặc kệ là già hay trẻ đều đi qua vậy nên phải thuê căn phòng lớn nhất mới đủ chỗ.

La Bối không thường uống rượu nhưng hôm nay là sinh nhật nên cô cũng uống mấy chén, có bia cũng có rượu trái cây.

Trong phòng mở máy sưởi, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, rất đáng yêu.

Vì có người già và trung niên nên cũng không hát đến khuya. Khoảng 10 giờ, mọi người dần tan, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Chu Kiến Quốc và La Bối đã ngủ rồi.

Bà La rất yên tâm giao cháu gái lại cho anh để anh đưa cô trở về. Dù sao Phương Cảnh Châu cũng chỉ là một đứa trẻ chơi đến 9 giờ đã ngủ ở trong ngực bà La.

Đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, Chu Kiến Quốc ghé vào người La Bối chuẩn bị đánh thức cô, ánh mắt của anh di chuyển từ đôi lông mày đến mí mắt cô cuối cùng dừng lại trên cánh môi.

La Bối vẫn luôn rất xinh đẹp, Chu Kiến Quốc rõ ràng điều này hơn ai hết.

Đột nhiên anh nghĩ đến giấc mộng mấy tháng trước. Trong mơ, anh và La Bối thân mật như vậy, sau khi tỉnh lại, suy nghĩ của anh mới hoàn toàn rối loạn.

Chu Kiến Quốc một tay chống trên ghế dài, anh chậm rãi để sát vào La Bối, có lẽ là không khí hoặc là áp lực trong lòng anh quá lớn, anh muốn hôn trộm cô một cái.

Càng đến gần cô, tim anh đập càng nhanh giống như muốn phá tan lồng ngực.

Khi sắp đụng đến môi cô, Chu Kiến Quốc đột nhiên tỉnh táo lại, anh đứng thẳng thân thể rồi đi về phía tolet trong phòng. Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, anh mới thấy tỉnh táo hơn.

Anh nhìn bản thân trong gương, cười tự giễu.

Vậy mà nói thích cô ấy, thích không phải đi kèm với tôn trọng sao?

Loại hành vi này gọi là gì chứ, không cầm lòng được sao?

Không, không phải.

Khi cô ấy không biết gì cả thì không thể lấy lý do không cầm lòng được để biện minh, đây là do dục niệm của bản thân anh mà thôi, cô không biết gì cả.

Cô ấy coi anh là bạn tốt, lo lắng trước khi mất trí nhớ anh từng có người yêu nên từ trước đến nay chưa từng tiến một bước về phía trước, cô không bao giờ vi phạm nội quy mà cô đặt ra.

Anh biết cô là người như thế nào, chẳng lẽ lại không tôn trọng cô?

Chính vì thích cô nên anh mới có thể tôn trọng cô. Chu Kiến Quốc cười cười, một ngày nào đó anh sẽ hôn cô giống như Phương Cảnh Châu nói hôn cô lúc sáng thức dậy hay trước khi đi ngủ nhưng không phải hiện tại.

Chờ cô cũng thích anh, chờ quan hệ của bọn họ được xác định, chờ cô tự nguyện.

P/S: Thích truyện này vì tam quan của nam nữ chính đều rất thẳng. Hai người đều là người tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play