Khoảng thời gian trước, bà La đã xuất viện, còn tham gia lễ khai trương của cửa hàng bảo dưỡng oto, lúc này, mặt mũi cũng hồng hào hơn. Có lẽ là bị ngã một lần nên giờ lúc xuống lầu, bà đi lại càng thêm cẩn thận. Bà nghĩ bà còn chưa nhìn thấy cháu gái kết hôn sinh con thì không thể yên tâm buông tay được.

Lúc Giang Tư Hàn mang đồ đến, bà La còn đang ở trên ban công phơi nắng.

"Không may rồi, Bối Bối không ở nhà." Bà La cười tủm tỉm nói: "Sáng sớm nó đã đi ra cửa hàng với tiểu Chu, đợt này hai đứa bận lắm, có đôi khi mãi đến rạng sáng mới có thể về nhà."

Gần đây La Bối thực sự rất bận rộn, cửa hàng bảo dưỡng oto làm ăn khá tốt, doanh thu mỗi ngày một tăng, trước mắt cả cô cũng mới có 4 người làm, hơn nữa đợt này shop online của cô làm ăn cũng tốt, mỗi ngày đều có không ít đơn đặt hàng, có đôi khi đóng gói chuyển phát nhanh đến khuya mới có thể nghỉ ngơi.

Những việc này, Giang Tư Hàn có nghe thấy, nhưng biết cũng không kỹ càng tỉ mỉ.

Trong lòng anh cảm thấy mất mát, có cảm giác anh cách bạn bè càng ngày càng xa nhưng anh lại không có cách nào để cứu vãn: "Chủ yếu cháu đến thăm bà rồi lại phải đi ngay có việc."

Giang Tư Hàn là thật sự hot, đương nhiên cách lưu lượng tiểu sinh còn chút khoảng cách, nhưng bây giờ anh cũng là cái tên quen thuộc trên hotsearch. Mỗi tháng có gần nửa thời gian là có hoạt động, đi lại khắp cả nước, lâu rồi anh còn không có một giấc ngủ ngon.

Bà La cũng biết Giang Tư Hàn gần đây rất nổi tiếng nên bà khen ngợi: "Tiểu Giang, giờ cháu cũng là đại minh tinh rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt, bận rộn chút cũng không phải chuyện xấu. Cháu tốt, bố mẹ cháu coi như cũng yên tâm rồi."

"Vâng ạ." Giang Tư Hàn gật đầu, cái này anh hiểu, anh cũng không phải cảm thấy rất mệt, cũng không phải không hài lòng cuộc sống hiện tại nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó: "Chờ thêm mấy ngày nếu cháu rảnh sẽ đi xem cửa hàng của Bối Bối, cháu mới chỉ được nhìn ảnh thôi."

"Cửa hàng cũng không nhỏ, Bối Bối còn dọn cả kho hàng, nó với tiểu Chu ngày nào cũng vội vàng, có đôi khi bà đến đưa cơm cho bọn nó, bọn nó còn không có thời gian uống miếng nước nhưng bà nghe Bối Bối nói, việc kinh doanh tốt lắm, kiếm được cũng không ít."

Giang Tư Hàn cười nói: "Bối Bối là người có năng lực, Tiểu Chu cũng vậy, chắc chắn hai người họ sẽ càng ngày càng phát triển."

"Tiểu Giang, cháu còn muốn giữ căn phòng kia sao?" Bà La do dự hỏi: "Giờ cháu cũng không ở đó nữa, không phải lãng phí tiền sao? Tuy giờ cháu cũng không thiếu chút tiền này nhưng tóm lại là vẫn lãng phí quá."

Nếu là chủ nhà khác còn ước gì khách thuê vẫn luôn thuê, đặc biệt là phòng ở tầng ngầm như vậy, vốn dĩ cũng rất ít người thuê. Một tháng cũng thu được 500 tệ, có ít cũng là một khoản nhưng bà La không nghĩ như vậy, bà cảm thấy Tiểu Giang kiếm tiền không dễ dàng nên tất nhiên tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, không nên lãng phí vô ích.

Giang Tư Hàn lắc đầu: "Lúc trước Bối Bối cũng nói với cháu nhưng hiện tại cháu vẫn chưa muốn trả phòng, cứ để đó đã. Bà La, cháu rất thích nơi này, không muốn rời đi."

Bà La ngồi trên ghế bập bênh nhìn anh cười hòa ái: "Bà ở chỗ này đón không ít khách thuê, cũng tiễn đi không ít khách thuê, Tiểu Giang, cháu là người tài giỏi, về sau phải ở biệt thự, nhà lầu, đây chỉ là một trạm dừng chân tạm thời thôi."

"Tiểu Giang, cháu có bạn gái chưa?" Bà La lại cười hỏi.

Giang Tư Hàn sửng sốt, lắc đầu: "Không ạ, cháu bận lắm, không có thời gian nghĩ chuyện này."

Bà La đột nhiên vỗ bả vai Giang Tư Hàn nhẹ nhàng nói: "Khá tốt, Tiểu Giang, cháu là người có phúc khí, bà hi vọng cháu sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Giang Tư Hàn nghe lại không hiểu ý tứ của bà La.

Anh cũng không ở đây lâu lại phải đi, lúc đi tới cửa lại dừng bước chân, hỏi: "Bà La, bà cảm thấy Bối Bối cùng Tiểu Chu sẽ ở bên nhau sao?"

Vẻ mặt bà La hiền từ cười gật đầu: "Có lẽ."

Có chút cảm xúc khác thường đảo qua trong lòng Giang Tư Hàn, anh dừng lại một chút rồi cũng không nói thêm gì.

***

Gần đây, La Bối được chia chút tiền, trên tay cũng có mấy vạn tệ nên bắt đầu kinh doanh lá trà mà bà chủ cũ giới thiệu. Cô hỏi qua Chu Kiến Quốc, Chu Kiến Quốc nói có thể làm, nhưng anh không tính toán hợp tác, xem như chính cô tự buôn bán, kiếm nhiều ít đều là của cô. Tuy La Bối tiếc nuối nhưng cũng không có ý kiến gì.

Buôn bán trà không phải kinh doanh lớn, sau khi La Bối tìm hiểu kỹ cũng mới quyết định buôn bán, đương nhiên cô cũng không trông cậy dựa vào cái này có thể kiếm rất nhiều tiền. Lúc mới đầu bà chủ cũng nói với cô, cả năm mới gặp một lần cơ hội, cũng chỉ là kiếm trên dưới vạn tệ mà thôi coi như kiếm tiền tiêu vặt.

Tất nhiên trong đó cũng tồn tại nguy hiểm nhưng La Bối cảm thấy hiện tại so với số tiền mua phòng còn kém nhiều lắm, để trong ngân hàng cũng chả lãi thêm bao nhiêu, còn không bằng lấy ra đầu tư.

Gần đây Chu Kiến Quốc cùng La Bối vội như chó, cả shop online lẫn cửa hàng bảo dưỡng oto đều làm ăn tốt, mỗi tội người làm không đủ nhưng muốn tìm công nhân cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên hiện tại chấp hành phương châm là, Chu Kiến Quốc sử dụng như gia súc còn La Bối sử dụng như đàn ông...... Đừng nói rối rắm về tình yêu tình báo, ngay cả mỗi ngày suy nghĩ buổi trưa ăn cái gì cũng không có thời gian!

Ông cụ có siêu xe ngàn vạn kia thỉnh thoảng cũng sẽ tới, thường thường sẽ giáo huấn Chu Kiến Quốc một trận. La Bối vẫn luôn cảm thấy, nếu không phải ông ấy nạp 5000 tệ thì Chu Kiến Quốc nhất định sẽ không để yên.

Hình như ông cụ cũng rất thích đến nơi này, mỗi lần lại đây đều điểm danh để Chu Kiến Quốc đi rửa xe, nghe nói nhìn anh rửa xe vất vả, về nhà ông ấy có thể ăn nhiều thêm một chén cơm......

Chu Kiến Quốc mỗi lần nhìn ông lão tới là thấy đau đầu.

Nhưng không có cách nào khác, ai bảo ông lão là khách hàng VVIP chứ...... Cậu học đồ lại không dám rửa chiếc Rolls-Royce kia nên anh chỉ có thể chính tay rửa, quan trọng là mỗi lẫn ông cụ này còn rất bắt bẻ.

"Lần sau nói với ông ta, về sau ông ta rửa xe phải tăng thêm 5 tệ à không 10 tệ!" Chu Kiến Quốc cầm một hộp cơm ngồi ở một bên, bắt đầu kể khổ với La Bối: "Thời gian và công sức tôi rửa xe cho ông ta thì tôi có thể rửa thêm một cái nữa!"

La Bối trấn an anh: "Thật ra tôi thấy ông Chu khá tốt, rất chiếu cố chúng ta......"

Chu Kiến Quốc liếc mắt khinh thường nhìn cô: "Không cần bởi vì cho cô một hộp chocolate thì cô đã làm phản."

La Bối: "......"

Thôi được rồi, lần trước ông ấy đến còn bảo tài xế lấy cho cô một hộp chocolate, nói là có người tặng nhưng ông ấy không thích ăn đồ ngọt mà lại cảm thấy vừa ý La Bối nên cho cô ăn.

"Lần sau cô nói với ông ta, phải thêm tiền, thêm 10 tệ!"

"...... Tôi ngại lắm, không nói được đâu."

Chu Kiến Quốc hừ nhẹ.

Anh thực sự thấy ông cụ kia rất phiền phức.

Đáng tiếc không ai có thể hiểu anh bởi vì ông lão kia không dạy bảo ai chỉ thích dạy bảo anh.

***

Gần đây có một chuyện sắp xảy ra mà La Bối thấy rất vui vẻ.

Chuyện này có quan hệ với Trần Lan, tuy Trần Lan đã sớm dọn ra từ thôn Thành Trung nhưng bởi vì La Bối vẫn duy trì liên lạc với thím Trần cho nên cũng có thể từ trong miệng bà ấy biết được một ít tình hình gần đây của Trần Lan.

Lần này thím Trần muốn mang theo Phương Cảnh Châu lại đây, vừa lúc Phương Cảnh Châu cũng bắt đầu được nghỉ đông, nguyên nhân gây ra là do Trần Lan nằm viện.

La Bối nhớ tới chuyện này thì có cảm giác "Quả nhiên như thế". Lúc trước Trần Lan khoe với cô tìm thấy một người bạn trai rất giàu có, bạn trai thuê cho cô ta một căn chung cư ở trung tâm thành phố, một tháng còn cho mấy vạn tệ, lúc ấy cô còn nghĩ nếu Trần Lan thật sự tìm được một người bạn trai đáng tin cậy thì tốt, nói không chừng sẽ tránh được kết cục như trong giấc mơ nhưng mà...... Từ trong miệng thím Trần cô mới biết được, Trần Lan tìm bạn trai là một người đàn ông có vợ.

Thật ra chuyện này thím Trần cũng không muốn làm phiền La Bối, dù sao việc xấu trong nhà cũng không thể khoe ra nhưng bà muốn tới bên này, Phương Cảnh Châu trong lúc vô tình nghe được nên nhất định đòi đến đây, bà cũng không yên tâm để cháu ngoại ở nhà. Bây giờ, gần ăn tết, nhà nào cũng vội vàng chuẩn bị mua sắm, chồng bà cũng không chăm sóc được trẻ con, đặc biệt là đợt trước, trong huyện bọn họ còn có trẻ con mất tích kết quả ở bờ sông tìm được thi thể. Thím Trần chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ cho nên không thể không đưa Phương Cảnh Châu đi cùng nhưng bà đến đây còn phải chăm sóc con gái, làm gì có thời gian rảnh trông nom cháu ngoại, nghĩ tới nghĩ lui, thím Trần nghĩ tới La Bối.

Phương Cảnh Châu muốn cùng lại đây, cũng là vì muốn đến gặp La Bối, nếu La Bối không ở thành phố này, bé cũng sẽ không đòi lại đây.

Đương nhiên thím Trần cũng không nói ra toàn bộ nhưng chuyện của Trần Lan cũng không nhỏ, nói đến cũng khéo, người đàn ông là bạn trai của Trần Lan kia, bà chủ cũ của La Bối quen biết.

Trong một lần nói chuyện phiếm, La Bối đã rõ ràng mọi chuyện.

Người đàn ông có vợ kia là ở rể, khá đẹp trai lại biết ăn nói, lúc còn trẻ tìm một cô gái nhà giàu lại là con gái một. Vì để không cần cố gắng 20 năm mà kết hôn với cô gái đó cũng chọn ở rể, bản thân hắn cũng không có tài năng gì, bố mẹ vợ cũng không phải dạng vừa cho nên cũng chưa làm nên trò trống gì, có một đoạn thời gian quen biết Trần Lan, hai người rất nhanh thông đồng với nhau. Trần Lan nghĩ có thể bám được người giàu, không biết cố ý hay vô tình, dù sao cũng mang thai, không ngờ lúc này nhà người vợ phát hiện, người giàu có người ta sao có thể chịu bị lừa gạt như vậy!

Không cần chính tay người vợ đánh ghen thì anh chị em họ của người vợ đều ra tay, đánh tên đàn ông kia trực tiếp vào bệnh viện, sau đó ly hôn, đương nhiên hắn cũng không được một đồng nào, chung quy tài sản trên danh nghĩa vẫn thuộc cha mẹ người vợ, cha mẹ cô vợ cũng là người khôn khéo. Việc này bị đồn thổi ra ngoài làm nhà người ta mất hết mặt mũi nên cũng không nương tay với Trần Lan cuối cùng không biết Trần Lan bị dọa mà sinh non hay chính cô ta đến bệnh viện phá thai.

Sau khi La Bối nghe xong thực sự không biết nói thêm gì, đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Thím Trần đến chăm sóc con gái, bà không yên tâm để Phương Cảnh Châu lại quê nên cũng chỉ có thể đưa lại đây, ngại ngùng nhờ La Bối trông nom hộ một thời gian, đương nhiên bà cũng gửi tiền ăn uống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play