Lúc La Bối đang chuẩn bị giải thích với chú Trình thì Chu Kiến Quốc tới, anh đã mua bữa sáng rồi, lúc đầu nhìn thấy chú ở đây cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại bình tĩnh.

"Cháu chào chú."

Thái độ của anh không quá thân quen nhưng cũng không xa lạ.

Chú Trình gật đầu coi như chào lại.

"Cháu mua bánh bao nhỏ, bánh bao nhân đậu còn có bánh bao nhân trứng sữa." Chu Kiến Quốc lấy từng thứ ra đặt trên bàn: "Còn có sữa đậu nành và mỳ bò. Bối Bối, cô ăn gì?"

Lúc này La Bối cũng đã đói bụng: "Tôi ăn mỳ bò đi, có cho ớt không?"

"Có."

Bà La ăn bánh bao nhân đậu, tuy chú Trình đã ăn sáng rồi nhưng lúc này nhìn mọi người ăn nên cũng cầm lấy chiếc đũa kẹp bánh bao nhỏ chấm sa tế ăn.

"Tiểu Chu, chú nghe Bối Bối nói, các cháu tính toán mở xưởng sửa chữa oto, đúng không?" Chú Trình không nhanh không chậm hỏi.

"Vâng. Bọn cháu tính mở xưởng sửa chữa oto."

"Thế này, chú có một chỗ cửa hàng, vị trí khá tốt, diện tích cũng đủ, có thể rửa xe, cũng có thể sửa chữa." Chú Trình bỏ chiếc đũa xuống: "Đợi lát nữa chú bảo người đưa các cháu đi xem, nếu vừa lòng thì hôm nay ký hợp đồng luôn. Giá cả cũng dễ nói, chắc chắn chú sẽ không lừa Bối Bối, sẽ rẻ hơn chút so với bên ngoài nhưng cũng không thể rẻ hơn nhiều, cháu biết đấy, chú cũng là người làm ăn, cũng phải nuôi gia đình."

Thật đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu tới.

Chu Kiến Quốc làm gì có ý kiến gì chứ, chú Trình nói rẻ hơn thị trường tức là cũng có lợi cho bọn họ rồi.

Ăn xong bữa sáng, chú Trình gọi người đến cửa hàng rồi đưa địa chỉ cho La Bối, hai người chuẩn bị xuất phát, nếu có sẵn mặt bằng rồi thì cũng sẽ tiết kiệm cho bọn họ không ít thời gian.

Chờ La Bối cùng Chu Kiến Quốc đi rồi, chú Trình mới nói với bà La: "Thật ra thằng nhóc kia nghèo chút cũng không phải chuyện gì xấu, con hỏi nó rồi, trong nhà cũng không còn người thân, về sau nó kết hôn với Bối Bối thì sẽ ở lại đây, chúng ta có thể chăm lo cho bọn chúng, mẹ cũng có thể ở bên cháu gái an hưởng lúc tuổi già."

Chú Trình cảm thấy điều kiện của Tiểu Chu nghèo một chút càng tương đối dễ dàng đắn đo, như vậy về sau nó cũng không dám gây sóng gió, hái hoa ngắt cỏ bên ngoài.

Bà La cười gật đầu: "Tiểu Chu tốt lắm, không liên quan đến giàu hay nghèo, nhưng chuyện của bọn chúng, chúng ta không cần trộn lẫn, để cho bọn nó tự giải quyết đi."

"Đúng như vậy nhưng con không thể đứng nhìn Bối Bối thiệt thòi, đúng ra nên kén một đứa vào ở rể thì mới yên tâm được." Chú Trình cười tủm tỉm mà nói.

Chu Kiến Quốc hoàn toàn không biết chính mình trong cảm nhận của đại ca xã hội đen là một thằng nhóc nghèo dễ đắn đo cũng là một hạt giống tốt để ở rể.

Ngồi ở ghế phụ, Chu Kiến Quốc thắt dây an toàn rồi mới nói với La Bối: "Chú Trình làm tôi có cảm giác con rể đang đối mặt với bố vợ......"

La Bối cười; "Chú Trình không có con gái chỉ có con trai."

"Ý tôi là chú coi cô như con gái ruột."

"......"

Chú Trình nói mặt bằng cách nơi này cũng không phải rất xa, lái xe qua đi cũng tầm mười phút.

Đúng như chú Trình nói, vị trí chỗ này đúng là không tồi, xe qua xe lại, dân cư cũng đông đúc, quan trọng nhất là, diện tích khá rộng, có sân rộng để rửa xe, bên trong diện tích cũng không nhỏ, còn có kho hàng nhỏ có thể để đồ vật linh tinh, trên gác mái là một gian phòng nhỏ, dù nhìn thế nào cũng thấy rất tốt.

Chu Kiến Quốc rất vừa lòng đối với mặt bằng này, lôi kéo La Bối đến một bên nhỏ giọng nói: "Chú Trình nói với cô giá cả thế nào? Tôi thấy chỗ này rất tốt, nếu người ngoài cho thuê chắc chỉ có một khuyết điểm duy nhất là đắt thôi."

La Bối cũng rất thích nơi này: "Dù sao cũng rẻ hơn so với thị trường, chúng ta không thể thuê được mặt bằng như thế này với giá như vậy, anh xem" cô kéo anh đi vào kho hàng: "Không phải tôi tính sẽ mở shop online sao? Vậy dùng kho hàng làm văn phòng shop online, có thể chất đống đồ vật, diện tích cũng đủ, hơn nữa chuyển phát nhanh ở chỗ này cũng không ít, rất tiện lợi. Bình thường lúc tôi rảnh, còn có thể giúp anh rửa xe."

Chu Kiến Quốc cuống quít xua tay: "Nếu để chú Trình biết thì chú ấy đánh gãy tay tôi mất."

Hai người đều có chung ý kiến nên không cần đi xem chỗ khác nữa, chỗ này là tốt nhất rồi, gác mái làm văn phòng của Chu Kiến Quốc và La Bối, lầu một làm chỗ sửa chữa, bảo dưỡng ô tô, sân trống bên ngoài để rửa xe, kho hàng để đồ dùng người lớn cũng coi như sắp xếp hợp lý rồi.

Đừng nói La Bối, chính Chu Kiến Quốc cũng chưa nghĩ đến sẽ có được một xưởng sửa chữa ô tô thuộc về mình nhanh như vậy.

Chú Trình băn khoăn trên tay bọn họ không có tiền nên nói sau nửa năm mới giao tiền thuê, cái này làm cho bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi vì trong tay bọn họ cũng không còn nhiều tiền, xào cổ kiếm lời hơn vạn, sau khi mua xe, La Bối cũng còn dư lại mấy vạn, mỗi tháng tiền lời của cửa hàng không người và đồ dùng một lần, sau khi trừ vốn đi thì cũng có thể thừa một hai vạn, mấy tháng này cũng tích cóp một ít tiền, sau khi bận rộn một tháng, xưởng sửa chữa ô tô cuối cùng cũng khai trương.

La Bối cũng không dám tưởng tượng, hơn nửa năm trước, mỗi tháng cô chỉ có thu nhập duy nhất là tiền lương cũng đã thuộc loại khá trong lứa sinh viên tốt nghiệp, vậy mà không đến một năm, cô đã có cửa hàng của chính mình, có vốn, có xe, cuối cùng còn có một xưởng sửa chữa ô tô.

Tuy trước mắt còn chưa trở thành phú bà nhỏ mỗi tháng mười mấy vạn nhưng cô tin tưởng, ngày này cũng sẽ không quá xa.

***

La Bối đã từ chức, nhưng mỗi ngày vẫn phải dậy sớm để đi làm, không, không đúng, so với trước kia đi làm có khi càng vất vả hơn.

Trước kia cô có thể ngủ đến hơn 7 giờ, bây giờ 6 giờ phải rời giường, mỗi ngày tuy bận rộn nhưng cũng vui sướng, giống một con ong mật vui vẻ.

Sau khi ăn sáng thì đi với Chu Kiến Quốc đến xưởng ô tô, tám giờ mở cửa, cô có rảnh thì giúp Chu Kiến Quốc tiếp đãi khách hàng, đề cử khách hàng làm phiếu bảo dưỡng hàng tháng, hoặc đi trên đường phát tờ rơi, shop online không dễ mở, ngay từ đầu cũng không có nhiều người mua đồ, cô cũng không nóng nảy, vì cô đã chuẩn bị tâm lý trước đó.

Có lẽ do vị trí chiếm ưu thế, hơn nữa ngày nay trong thành phố nhà nào cũng có xe, xưởng ô tô khai trương một tháng, qua các hoạt động tuyên truyền thì kinh doanh càng ngày càng tốt.

Chu Kiến Quốc mời hai người, một người là sư phụ còn một người học việc, bây giờ kinh doanh cũng chưa tốt đến nỗi phải mời nhiều công nhân, có đôi khi anh rảnh cũng tự rửa xe hoặc dán xe.

Họ càng ngày càng kiếm được nhiều hơn so với trước kia, đương nhiên áp lực cũng lớn hơn, họ phải nuôi hai nhân viên và cả hai bọn họ.

Cũng may ngoại trừ xưởng ô tô, bọn họ còn có cửa hàng không người và cung ứng đồ dùng một lần, trứng gà không có đặt ở một cái trong rổ, xem như giảm bớt áp lực về mặt tâm lý.

Cứ nghĩ làm cho chính mình thì sẽ không bao giờ lười biếng, lúc còn học đại học, La Bối cũng đã từng đi phát tờ rơi nhưng khi đó không bao giờ làm tận tâm tận lực, bây giờ thì không giống, chỉ cần việc giúp cho cửa hàng của cô thì kể cả có phải thức khuya dậy sớm rồi nói cười cả ngày với người khác, cô cũng tình nguyện.

Hôm nay, sau khi La Bối bổ sung hàng cho máy không người ở khách sạn trở về, còn chưa kịp ngồi xuống uống cốc nước đã nghe thấy cậu học việc vội vàng chạy vào nói với sư phụ cậu và Chu Kiến Quốc: "Bên ngoài có một chiếc Rolls-Royce đến nói muốn rửa xe!"

Tuy xưởng của bọn họ cũng có Mercedes-Benz từng đến nhưng một chiếc xe quý giá như vậy vẫn là lần đầu tiên tới, không trách cậu bé học việc kích động như vậy, chiếc xe đắt giá như thế chỉ cần hơi xước một chút thì bọn họ cũng không đền nổi!

Chiếc Rolls-Royce này, bởi vì cậu học việc từng làm ở xưởng bảo dưỡng ô tô nên cũng có chút hiểu biết, đây là siêu xe giá ngàn vạn.

Chu Kiến Quốc cũng có chút kinh ngạc, lúc trước anh cũng làm ở xưởng ô tô, xưởng kia cũng không nhỏ nhưng rất ít có loại xe cấp bậc cao như vậy đến, những loại xe đó không bao giờ đến những xưởng sửa chữa ô tô có quy mô như của bọn họ, anh suy nghĩ rồi nói với cậu học việc: "Chiếc này để tôi rửa."

Để cậu học việc rửa thì sợ có áp lực tâm lý còn để sư phụ rửa thì không thỏa đáng, ông ấy đến đây cũng không phải để rửa xe.

Chỉ có anh là thích hợp nhất, nếu anh có lỡ làm xước thì cũng do anh chịu trách nhiệm.

Chu Kiến Quốc đi ra ngoài, tài xế xuống xe, cung kính đừng ở một bên, mở cửa.

Một ông cụ đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần quắc thước, ăn mặc tây trang đi xuống.

Ông ấy không giống những người già mà Chu Kiến Quốc nhìn thấy trên đường, ít nhất hoàn toàn bất đồng về mặt khí chất, cho dù là đại ca ở thôn Thành Trung là chú Trình nếu có ở trước mặt ông ấy hình như cũng chỉ có thể làm người hầu.

Nhìn tuổi của ông ấy cũng khoảng 70 nhưng lưng rất thẳng, chỉ cần đứng đấy cũng có thể hơn rất nhiều người trẻ tuổi, ông đánh giá Chu Kiến Quốc, từ đầu đến chân, cuối cùng nói: "Làm phiền."

Chu Kiến Quốc cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đưa ông lão và tài xế đi vào trong tiệm: "Trừ bỏ rửa xe, ngài còn cần dịch vụ khác không ạ?"

Ông lão nhìn chằm chằm anh, cuối cùng mở miệng nói: "Cậu rửa à?"

"Vâng, cháu rửa."

La Bối có chút sợ hãi vì khí chất của ông lão, đương nhiên cũng vì chiếc siêu xe ngoài cửa.

"Chào ngài, ở đây chúng cháu có cà phê, trà còn có nước chanh, không biết ngài muốn uống gì?" La Bối đi đến bên cạnh ông lão, hỏi nhỏ.

Cuối cùng ông lão cũng đưa ánh mắt từ Chu Kiến Quốc chuyển tới trên người La Bối.

Ông xem xét kỹ La Bối nhưng Chu Kiến Quốc làm bộ lơ đãng kéo La Bối ra phía sau, chặn lại ánh mắt của ông.

Có lẽ La Bối đơn thuần nên không hiểu nhưng anh làm đàn ông nên hiểu rõ, có nhiều người thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, có lẽ ông lão này chính là người như vậy.

Hiển nhiên ông lão chú ý tới động tác của Chu Kiến Quốc, ông bật cười một tiếng, nói với La Bối: "Cô bé, cháu mang cho ông một chai nước khoáng là được, hơn nữa, lấy cho ông một cái gế dựa, ông muốn ngồi bên ngoài nhìn cậu ta rửa xe."

Ông lão này bị làm sao vậy? Trời lạnh như vậy, không ngồi ở trong nhà trên sô pha, ngược lại muốn ở bên ngoài chịu đông lạnh?

Ông lão ho nhẹ một tiếng: "Con người của ông tương đối yêu quý xe, cho nên muốn nhìn chằm chằm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play