Giang Tư Hàn mời mọi người ăn cơm thuận tiện mời cả Chu Kiến Quốc vì dù sao anh cũng là hàng xóm.

Chu Kiến Quốc tự nhận bản thân mình vẫn là người có ánh mắt, không biết Triệu Phiên Phiên và bà La có đi không nhưng anh luôn cảm thấy Giang Tư Hàn có địch ý với anh,vậy thì anh đi làm gì chứ? Anh lại không thiếu một bữa cơm,cần gì đi để làm chướng mắt người khác nên nói: "Lát nữa tôi còn có việc nên không đi được, cảm ơn cậu."

La Bối cũng khá hiểu Chu Kiến Quốc nên nói chuyện cũng không để ý nhiều: "Anh lại đi làm thêm à? Hôm nay đã chạy một ngày rồi,anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi."

Chu Kiến Quốc lắc đầu: "Không phải,một người đồng nghiệp gọi tôi đến nhà ăn cơm, thuận tiện dạy học bổ túc cho con anh ta,tôi chỉ ngồi nói miệng, cũng coi như là một loại nghỉ ngơi."

Học bổ túc? La Bối cảm thấy không ngoài ý muốn, bởi vì cô luôn không tin Chu Kiến Quốc còn không tốt nghiệp tiểu học......

Nếu người như Chu Kiến Quốc còn chưa tốt nghiệp tiểu học thì phỏng chừng cô còn chưa tốt nghiệp nhà trẻ.

"Anh còn dạy cả bổ túc?" La Bối trêu chọc anh.

Giang Tư Hàn nghe không hiểu ý cô nhưng Chu Kiến Quốc lại hiểu.Tuy anh mất đi ký ức, nhưng anh không quên năng lực và những tri thức mà anh đã được học, chẳng qua anh không biết bản thân mình là ai,ai có thể chứng minh bằng cấp của anh chứ, cho nên lúc trước mới nói đùa La Bối ,không ngờ lúc này cô lại cố ý trêu ghẹo anh.

Chu Kiến Quốc làm như có thật gật đầu: "Yêu cầu của đồng nghiệp tôi cũng không cao,chỉ cần cao hơn so với con trai anh ta là được,không thì với trình độ này của tôi làm sao dạy được, đương nhiên,tiền lương cũng thấp hơn so với người khác, một giờ 30 tệ, hôm nay tôi dạy hai giờ,xong sẽ trả tiền mặt luôn."

La Bối giơ ngón tay cái lên: "Được mà,bao cơm chiều còn có thể lấy 60 tệ."

Chu Kiến Quốc không nhịn được mà bật cười.

Giang Tư Hàn trầm mặc nhìn hai người nói chuyện mà không chen vào.

Chờ khi đi cùng La Bối ra khỏi tòa nhà đến quán ăn khuya anh mới đột nhiên hỏi: "Cô có quan hệ rất tốt với Chu tiên sinh à? Nghe nói hai người hợp tác làm buôn bán,là làm gì vậy?"

La Bối gật đầu: "Con người anh ấy khá tốt cũng có năng lực, chúng tôi mở cửa hàng không người bán đồ người lớn,nếu thuận lợi thì tháng sau là có thể khai trương rồi."

Giang Tư Hàn ngay từ đầu còn không có phản ứng gì, chờ nghĩ kỹ cửa hàng không người bán sản phẩm gì, lỗ tai anh đỏ lên, không thể tin tưởng hỏi: "Cô bán cái đấy sao?"

"Anh kinh ngạc như vậy làm gì?Thật ra cũng không khác mở quán đồ ăn là mấy."

Chỉ cần quen thuộc rồi là được,ít nhất hiện tại La Bối nhìn những sản phẩm đó đã không còn đỏ mặt tía tai nữa.

Giang Tư Hàn xấu hổ nói: "Tôi không quen ai buôn bán cái này."

"Dù sao tôi đã nghĩ thông suốt, lỗ vốn thì lỗ vốn, ai cũng không thể bảo đảm làm buôn bán là nhất định sẽ không lỗ vốn, coi như là tích lũy kinh nghiệm."

La Bối hiện tại đối với việc kinh doanh cửa hàng không người càng ngày càng có nhiệt tình.

Có thể nói mỗi đầu tuần thứ hai đi làm,tâm trạng của cô u ám như đi đám ma.

Không có chút hứng thú nào.

Nhưng kể cả không thú vị,thời gian nầy La Bối cũng không nghĩ tới muốn từ chức.Nếu ngày nào đó cô thật muốn từ chức để chuyên tâm kinh doanh, thì ít nhất lợi nhuận cửa hàng phải vượt qua tiền lương của cô.

Chờ khi đến quán ăn khuya, Giang Tư Hàn ma xui quỷ khiến lại hỏi: "Có phải cô với Chu tiên sinh?......"

Câu nói kế tiếp tuy anh không hỏi ra miệng, nhưng La Bối đã có thể hiểu.

"Không,không." La Bối xua tay: "Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn tốt kiêm hợp tác làm ăn, mục tiêu trước mắt của chúng tôi rất giống nhau,không muốn yêu đương gì cả,chỉ muốn làm giàu."

Giang Tư Hàn: "............"

La Bối lại hỏi: "Nhưng còn anh,mấy lần thấy anh đăng ảnh, đoàn phim có rất nhiều em gái xinh đẹp,liệu có thể phát triển trở thành bạn gái được không?"

Giang Tư Hàn nghiêm túc nói: "Hiện tại,công việc của tôi còn chưa ổn định, nói không chừng tiếp theo còn thất nghiệp,làm gì có tâm tư yêu đương."

Đối với một người đã từng trải qua gian khổ như anh,anh thật sự không nghĩ khi cuộc đời mình còn u ám lại kéo theo một người xuống nước.

Ít nhất trong suy nghĩ của anh,nếu yêu một cô gái thì không thể bắt cô ấy cùng chịu khổ được.

La Bối rất tán thành: "Không tồi không tồi, tư tưởng giác ngộ vẫn rất tiến bộ,so với thoát FA thì thoát nghèo vẫn quan trọng hơn."

Bây giờ cô đã cảm thấy năng lực tẩy não lợi hại của Chu Kiến Quốc,mới quen Chu Kiến Quốc một thời gian mà cô đã vô cùng có động lực, hận không thể đi chinh phục biển sao trời mênh mông.

Đến nỗi yêu đương gì đó...... Không quan trọng bằng kiếm tiền.

Chờ cô có phòng có xe có tiền tiết kiệm rồi mới nghĩ đến tìm người yêu,chẳng phải là quá tốt đẹp sao?

***

Giá quán ăn khuya rất hợp lý,vài người ăn cơm mà cũng không vượt qua 400 tệ.

Giang Tư Hàn nghe La Bối kể chuyện về Chu Kiến Quốc, thẳng thắn mà nói,anh cảm thấy tự xấu hổ.

"Tiểu Chu thật là một người thanh niên nỗ lực."Ngay cả bà La cũng khẳng định gật đầu: "Một người mà làm mấy công việc một lúc,lâu rồi bà chưa thấy người trẻ tuổi nào chăm chỉ như vậy,lúc trước bà nói với Bối Bối rồi,đừng thấy bây giờ Tiểu Chu như vậy,về sau khẳng định thằng bé sẽ thành công."

Triệu Phiên Phiên cũng luôn miệng khen Tiểu Chu : "Cho nên hiện tại có một số thanh niên cảm thấy bạn gái ghét bỏ hắn nghèo mới chia tay thì nên học tập Tiểu Chu, nghèo không có vấn đề gì, trên thế giới này người có tiền đâu có nhiều nhưng mấu chốt là phải làm con gái người ta cảm thấy có tương lai."

Giang Tư Hàn không phải người mẫn cảm,anh cũng biết họ không phải đang nói anh, nhưng có một người để so sánh như vậy,anh cũng khó tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Giống nhau ở tại tầng hầm,cùng không có tiền không bối cảnh, nhưng lúc trước không hiểu sao anh lại sống nghèo khổ như vậy,kể cả việc ăn cơm cũng không lo được, trái lại Tiểu Chu này, tích cực nỗ lực mà làm việc kiếm tiền, ít nhất không lo đến vấn đề sinh hoạt hàng ngày.

Anh thì sao?Luôn miệng nói kiên trì mộng tưởng, tự nhận là thật vĩ đại, nhưng kiên trì mộng tưởng và nỗ lực để cuộc sống sinh hoạt tốt hơn,cũng không có mâu thuẫn mà?

La Bối nhìn Giang Tư Hàn liếc mắt một cái, lại cười nói: "Mọi người trọ ở nhà ta đều rất lợi hại, Tiểu Giang cũng như vậy,bây giờ đã làm diễn viên,chắc chắn sau này sẽ nổi tiếng."

Giang Tư Hàn nghe xong lời này trong lòng thấy thoải mái hơn rất nhiều,cũng may anh kịp thời tỉnh lại,ông trời cũng đối với anh không tệ.

"Không nói đến nổi tiếng gì đó,nhưng ít ra đã lo được ngày ba bữa cơm." Giang Tư Hàn thản nhiên nói đùa.

La Bối lại rất nghiêm túc mà nói: "Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, tôi tin tưởng khẳng định anh sẽ thành công."

Giang Tư Hàn ngẩn ra, không nghĩ tới La Bối tin tưởng anh như vậy.

Vậy thì anh càng phải phấn chấn lên mới được.

Quá khứ đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai,đúng không?

***

Vốn dĩ Giang Tư Hàn cho rằng sau khi đóng máy bộ phim này,trong một thời gian,anh sẽ không có việc gì,anh cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý.Mặc dù hiện tại trong thẻ của anh vẫn còn tiền, anh cũng rất cố gắng tiết kiệm.Không ngờ chỉ hai ngày sau,anh đã nhận được điện thoại của Lưu ca bảo anh đến công ty một chuyến.

Anh không dám chậm trễ lập tức gọi xe đến công ty.Khi tới văn phòng của Lưu ca,đầu tiên được Lưu ca khích lệ rất nhiều: "Tiểu Giang,tôi biết không nhìn lầm cậu,cậu là người rất có tiềm lực,Chương đạo diễn rất coi trọng cậu, nói tuy rằng cậu không phải xuất thân chính quy nhưng rất có thiên phú, chỉ cần thành thật kiên định làm việc,chưa nói đến bạo hồng,nhưng có chút thành tựu là chắc chắn."

Giang Tư Hàn nghe loại này lời nói này rất nhiều, hiện tại đã tự động miễn dịch: "Lưu ca,tất cả là nhờ vào anh đã giúp đỡ, không có anh thưởng thức,hiện tại không biết tôi còn ở xó nào,đến ba bữa cơm còn không lo nổi."

Lời này Lưu ca rất thích nghe,sau khi gặp loại người như Thời Xuyên vừa nổi tiếng đã vong ân phụ nghĩa,anh lại rất thích người như Giang Tư Hàn vừa cần cù vừa thật thà lại đáng tin cậy.

"Có chuyện này,cậu chuẩn bị một chút, ngày mai đi thử kính. Lần này không phải phim mạng mà là phim truyền hình, bởi vì cậu còn chưa có danh tiếng gì, cho nên nhân vật có thể thử vai cũng hữu hạn," Lưu ca dừng một chút: "Lúc trước có cùng cậu nhắc tới Thời Xuyên,hiện tại cậu ta là diễn viên đang nổi, cũng là tiểu sinh lưu lượng,nam chính bộ phim truyền hình này là cậu ta,tôi cho cậu đi thử kính nam số 4.Cậu cố gắng biểu hiện tốt, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ được chọn thôi."

Giang Tư Hàn cũng ở trong vòng này một thời gian.

Thời Xuyên cùng các tiểu sinh lưu lượng khác không giống nhau, hắn có thực lực,được nhiều người tán thành.Bộ phim truyền hình này hắn ta nhận chứng tỏ kịch bản khá tốt, hơn nữa có hắn dẫn đầu,khẳng định có không ít người đều muốn tranh thủ.Vậy mà Lưu ca có thể giúp anh tranh thủ cơ hội thử kính, Giang Tư Hàn biết cơ hội lần này rất khó có được,vì anh là một người mới chưa có thành tựu nào......

Lập tức Giang Tư Hàn đứng dậy, trịnh trọng cúi người cảm ơn Lưu ca : "Lưu ca, cảm ơn anh."

Lưu ca xua tay: "Tôi ký hợp đồng với cậu,tất nhiên phải có trách nhiệm,nhưng tôi vẫn phải nói với cậu chuyện này, công ty của chúng ta,thật ra vẫn còn rất nhân tính,trên văn bản sẽ không quy định rõ ràng cấm nghệ sĩ yêu đương,con người chắc chắn phải có cảm tình,lại còn đều là người trẻ tuổi.Nhưng Tiểu Giang à, tôi thật sự cảm thấy cậu là một hạt giống tốt, cậu có thực lực, nhưng nếu mới xuất đạo đã yêu đương hoặc là bị đào ra chuyện yêu đương thì đối với sự nghiệp của cậu sẽ có ảnh hưởng rất lớn.Tôi hi vọng cậu trước tiên đừng nghĩ đến vấn đề này, chờ sau khi sự nghiệp ổn định hãy nghĩ đến việc đó.Đến lúc đó kể cả cậu muốn công khai hay giấu diếm, công ty đều sẽ giúp cậu.Tôi cũng chỉ là người làm công,công ty cũng không phải làm từ thiện, chỉ khi con người cậu có giá trị,công ty mới có thể tận tâm tận lực giúp cậu,cậu thấy có đúng không?"

Những lời này Giang Tư Hàn đương nhiên đều hiểu,anh chỉ không rõ vì sao Lưu ca muốn nói với anh – một kẻ độc thân những lời này,nhưng nghĩ lại, Lưu ca quản lý nhiều người mới như vậy,chắc đây cũng chỉ là nhắc nhở thông thường thôi nhỉ?

Giang Tư Hàn lập tức tỏ vẻ: "Tôi không có bạn gái, hiện tại cũng không có tâm tư yêu đương,chỉ nghĩ tới đóng phim thật tốt."

Lưu ca vừa lòng: "Vậy cậu có thể bảo đảm với tôi ít nhất trong hai năm sẽ không yêu đương sao?"

Yêu cầu này cũng không hà khắc, Giang Tư Hàn hiểu.

Không phải mười năm, không phải năm năm, mà chỉ ngắn ngủn hai năm.

Nghĩ như vậy, Giang Tư Hàn vô cùng khẳng định gật đầu: "Có thể."

P/s: Nghĩ thấy đáng thương A Hàn của mị,nghĩ cũng tội nhưng thôi cũng kệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play