Tác giả: Lâm Miên Miên

Editor: Lili

Đời này bà La còn chưa bao giờ có một chuyến đi du lịch chính thức, mọi chuyện trong nhà cần có bà lo liệu, chờ sau khi La Bối vào đại học, tòa nhà này cũng không thể thiếu chủ nhà quản lý, hiện tại muốn đi ra ngoài du lịch, ngoài miệng bà nói sợ tốn tiền, nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ, đã sớm chuẩn bị hành lý. Các bà cụ bằng tuổi bà ở thôn Thành Trung rất ít đi du lịch, một mặt là do tiếc tiền còn một mặt là cũng có thói quen ở nhà rồi, kể cả con cái có đi chơi thì các bà cũng có thói quen ở nhà trông nhà.

Nhìn bộ dáng này của bà nội, La Bối mới phát hiện mình chưa làm gì được cho bà nội.

Nếu không phải Cố Khiêm Ngôn nhắc nhở, có lẽ cô vẫn cứ bận rộn làm việc, vẫn luôn không dành được thời gian đưa bà nội đi chơi.

Cố Khiêm Ngôn nói: "Thật ra chúng ta còn trẻ, cơ hội đi du lịch còn nhiều, chờ khi già rồi có đi du lịch vòng quanh thế giới cũng được, nhưng người già và trẻ con thì không chờ được, có lẽ tiểu Cảnh Châu chỉ mấy năm nữa sẽ lớn lên, thời thơ ấu thật sự có hạn, bà nội càng như vậy, bây giờ bà còn có sức khỏe, đợi bà hơn 80 tuổi, có muốn đưa bà đi chơi cũng là làm bà chịu tội, tuổi này là phù hợp nhất. Công việc sẽ không bao giờ làm xong, tiền cũng không bao giờ kiếm đủ, Bối Bối, anh chỉ muốn nói với em, thật ra trong cuộc sống của chúng ta có rất nhiều thứ quan trọng hơn công việc."

Lời này được anh nói ra đúng là không hợp lý.

Bởi vì anh là người cuồng công việc cuồng kiếm tiền, làm người ta cảm thấy cuộc sống của anh ngoài công việc và kiếm tiền thì không có chuyện gì là quan trọng, nhưng rất nhiều lúc nếu không phải anh nhắc nhở, có lẽ cô sẽ không nghĩ được xa như vậy.

Ông nội Cố khá là ghen tức với việc này, ông nói với quản gia: "Tên nhóc này còn chưa kết hôn với Bối Bối đã biết hiếu kính với bà nội Bối Bối rồi, trước nay nó còn chưa bao giờ mời tôi đi du lịch đâu...... Đúng rồi, ông không biết, lúc trước bà nội Bối Bối nằm viện, nó còn chủ động xin nghỉ đi bệnh viện chăm sóc, bưng trà đưa nước, cũng không biết lúc tôi nằm trên giường bệnh có thể hưởng thụ đãi ngộ này không."

Lời nói này...... Đúng là rất chua!

Quản gia cười tủm tỉm nói: "Ngài không phải đã đi nơi đó rồi sao? Nếu cậu ấy mời ngài đi, liệu ngài có đi không?"

Đều nói người già như trẻ nhỏ, ông cụ càng sống lâu lại càng như đứa trẻ, lời này quả nhiên không sai, ông nội Cố có chút bất mãn nói: "Tôi có đi hay không là chuyện của tôi, nó nói hay không là chuyện của nó! Tôi không đi, là do tôi không muốn đi, nó không nói là do nó không muốn tôi đi, tính chất không giống nhau."

"Được rồi, thực ra Khiêm Ngôn cũng rất quan tâm ngài mà, tôi nghĩ nếu lúc nào đó ngài cần cậu ấy chăm sóc, cậu ấy cũng nhất định sẽ một tấc cũng không rời mà trông nom bên giường bệnh của ngài." Quản gia dừng một chút lại nói, "Đương nhiên tốt nhất vẫn không nên có ngày đó, sức khỏe của ngài còn tốt vậy mà."

Ông nội Cố nghe vậy thì tâm trạng tốt hơn một chút, nhưng vẫn nói: "Tôi cũng không cần nó chiếu cố, cũng không phải không có hộ công hay bảo mẫu, chả lẽ nó lại không quan tâm đến công ty để chăm sóc tôi."

Quản gia bất đắc dĩ cười, "Cho nên, ngài chính là muốn nghe cậu ấy nói mấy lời hay thôi, nhưng không phải ngài hiểu rõ tính tình của cậu ấy nhất sao?"

Ông nội Cố thở dài một hơi, "Cũng đúng, có thể do hồi nhỏ tôi quá nghiêm khắc nên nó mới không thân thiết với tôi, ông còn nhớ không, có một lần nó làm sai chuyện, tôi đánh nó, đứa bé nhỏ như vậy, chỉ cần nó nhận sai rồi xin lỗi, tôi cũng sẽ không đánh nữa, nhưng nó có chết cũng không nhận sai, tính tình quá quật cường."

"Ngài không phải thường nói tính cậu ấy giống ngài nhất sao?"

Đừng nhìn ông nội Cố luôn chê bai Cố Khiêm Ngôn, nhưng người thân cận đều rõ ràng, tình cảm của hai ông cháu luôn rất tốt, nói Cố Khiêm Ngôn là sinh mệnh của ông nội Cố cũng không quá, ông có thể nói cháu ông không tốt, nhưng nếu người khác nói thử xem? Vậy thì ông nội Cố sẽ ghi thù cả đời, mấy nguyên lão ở công ty không phải là ví dụ điển hình sao, ngầm nói xấu Cố Khiêm Ngôn, bị ông nội Cố nghe được, nên mới ra tay tàn nhẫn chỉnh họ như vậy.

Nói tóm lại, lúc ông nội Cố chê bai cháu trai ông thì mọi người không nên phụ họa, bởi vì sẽ bị ông cụ chuyên bênh vực cháu trai này tỉ mỉ nhớ rõ, cho dù ba mẹ Cố cũng không thể.

Ông nội Cố gật đầu, lại nhân tiện xem thường con trai con dâu một lần, "Hai người kia đời này làm một chuyện đáng khen ngợi duy nhất, chính là sinh được một đứa con trai như vậy."

Quản gia: "......"

Thật ra hai người kia cũng không kém như vậy, ít nhất bọn họ cũng không đem lại phiền toái cho nhà họ, không phải sao?

Trong vòng này cũng không phải không có đôi vợ chồng nào ai chơi theo ý người nấy, giống như Uông gia, nhưng nhà đó lại quá lộn xộn, con riêng có vài đứa, hiện tại đều trưởng thành, tranh gia sản tranh đến thành trò cười, vốn dĩ là hào môn có tiếng, giờ xảy ra chuyện như vậy, thành đề tài câu chuyện cho mọi người lúc uống trà nói chuyện phiếm.

Đương nhiên, với tính tình của ông nội Cố, nếu con trai con dâu có con riêng, thì ông sẽ không để bọn họ yên, ít nhất ở Cố gia, sẽ khó khăn mà gây sóng gió gì.

***

La Bối cũng nhắc nhở Cố Khiêm Ngôn, "Anh về nhà thì hỏi cả thầy Cố, hỏi xem ông có thời gian không thì đi du lịch cùng chúng ta luôn."

Cố Khiêm Ngôn trả lời không để ý lắm: "Không cần hỏi, lần này chúng ta đi Hải Thành, ông nội đi không dưới mười lần, ông đã đi rất nhiều nơi rồi."

"Ông có đi hay không đó là một chuyện, anh có nói hay không lại là một chuyện khác, nếu chúng ta đưa bà nội đi ra ngoài chơi, lại không hỏi ông một chút, nhất định ông sẽ ghen." La Bối học tập với ông nội Cố thời gian lâu như vậy, nên cũng hiểu một chút tính của ông, có đôi khi giống như một đứa trẻ.

Cố Khiêm Ngôn không nhịn được mà bật cười, "Ghen, không thể nào?"

"Tại sao không, giờ em mới nghĩ lại, lúc trước em không biết ông là ông nội của anh, còn khen anh trước mặt ông, nói bà nội em nằm viện, anh còn chủ động xin nghỉ để chăm sóc bà, ngay lúc đó biểu tình của ông không thích hợp lắm, giờ em nghĩ lại mới nghĩ ra là ông ghen." La Bối ôm cánh tay Cố Khiêm Ngôn, "Tuy em mong anh yêu quý bà nội em, dù sao bà cũng nuôi lớn em, dù nói như thế nào thì chắc chắn đối với anh bà nội em không thể quan trọng bằng ông nội anh được, có phải hay không? Có chuyện cần nói vẫn nên nói cho ông biết."

La Bối ít khi làm nũng, Cố Khiêm Ngôn chần chờ trong chốc lát, choáng váng gật đầu.

Chờ anh về đến nhà, lúc này mới tỉnh táo lại, phải nói với ông nội sao? Có cảm giác không nói lên lời, nhưng anh đã đáp ứng Bối Bối, vậy thì phải làm được, nếu không lần sau Bối Bối biết anh không hỏi, vậy thì sự thành thật của anh trong lòng cô sẽ bị giảm sút mất.

Anh không muốn điều đó, chuyện đã đáp ứng với cô nhất định phải làm được.

Nghĩ như vậy, Cố Khiêm Ngôn đi đến phòng ngủ của ông nội Cố, gõ cửa.

Ông nội Cố mới vừa tắm xong đang nằm ở trên ghế xem TV, ông tưởng quản gia, nên kêu một tiếng "Vào đi", lại không nghĩ rằng người tiến vào là Cố Khiêm Ngôn.

"Có chuyện gì?" Ông nội Cố hỏi.

Lời đến bên miệng rồi nhưng Cố Khiêm Ngôn lại không thể nói ra, anh đang điều trị, ký ức đã khôi phục hơn phân nửa, hình thức ở chung của hai ông cháu vẫn luôn như vậy, bây giờ anh lại đột ngột mời ông đi du lịch cùng cũng khó khăn tương đương với việc một thẳng nam trầm mặc ít lời nói với mẹ rằng "Mẹ, con yêu mẹ."

Thấy cháu trai đứng giữa phòng như môn thần, cũng không nói lời nào, ông Cố nóng nảy, hỏi dò: "Làm sao vậy, có phải lại cãi nhau với Bối Bối không?"

Trong suy nghĩ của ông Cố chỉ có vấn đế đó mới có thể làm cháu trai im lặng như vậy.

Vậy thì đúng là hỏng bét, ông nội Cố đâu có tự tin, nếu cháu trai chia tay với Bối Bối, nó còn sẽ tiếp tục yêu đương, khả năng bằng không!

Ông tuyệt đối không phải ung thư sinh nở như trong miệng cháu trai nói, nhưng cũng hy vọng có thể nhìn thấy chắt trai!

Cố Khiêm Ngôn không hề nghĩ ngợi trả lời: "Ông nói gì vậy, đừng có nguyền rủa cháu! Cháu với Bối Bối đặc biệt tốt!"

Nghe vậy, ông nội Cố nháy mắt liền bình tĩnh lại, thậm chí có chút lạnh nhạt, "Vậy cháu có chuyện gì?"

Đối với ông nội Cố thì chuyện công ty đã không còn cần ông nhọc lòng, bất kể Cố Khiêm Ngôn có chuyện gì, chỉ cần không phải chuyện tình cảm thì không phải chuyện quan trọng, không cần lãng phí nước bọt và tâm sức của ông.

Cố Khiêm Ngôn khẽ cắn môi, hỏi: "Gần đây ông có rảnh không?"

"???"Vẻ mặt ông nội Cố nghi hoặc nhìn anh.

"Cháu và Bối Bối muốn đi du lịch, ông có muốn đi cùng không?" Sau khi Cố Khiêm Ngôn nói xong lại cảm thấy không được tự nhiên, bổ sung nói, "Bà nội Bối Bối cũng đi cùng, đi Hải Thành, nhiệt độ ở đó mấy ngày nay rất mát mẻ, cao nhất cũng chỉ hơn hai mươi độ, rất thoải mái."

Nếu không phải chính tai nghe được thì ông nội Cố sẽ hoài nghi tai mình có vấn đề gì không, ông nhìn Cố Khiêm Ngôn, hai ông cháu đối diện nhìn nhau, đều thấy sự xấu hổ từ trong mắt đối phương.

Ông nội Cố phục hồi lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, "Ông không đi, ông đi Hải Thành nhiều lần rồi."

Tuy đã sớm biết câu trả lời của ông, nhưng Cố Khiêm Ngôn vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy được rồi."

"Tại sao ông nghe thấy giọng nói của cháu hoàn toàn không có chút tiếc nuối nào, ngược lại còn rất vui vẻ?" Ông nội Cố tức giận trừng anh, "Nếu cháu không muốn ông đi thì hỏi làm gì?"

Cố Khiêm Ngôn đột nhiên thấy oan uổng, "Khi nào cháu không muốn ông đi?"

"Vậy vẻ mặt thả lỏng của cháu là sao?"

Mắt Cố Khiêm Ngôn trợn trắng, "...... Ông nhìn lầm rồi."

"Ông không nhìn lầm." Ông nội Cố giống như đuổi gà đuổi anh đi, "Đi đi đi, đừng quấy rầy ông xem TV."

Chờ Cố Khiêm Ngôn đi rồi, ông nội Cố suy nghĩ, cuối cùng cũng đoán được chắc là Bối Bối bảo anh nói, anh mới nói, có chút thương cảm nhưng nhiều hơn là vui vẻ.

Thương cảm chính là, quan hệ của hai ông cháu đời này cũng đừng nghĩ sẽ thân mật giống Bối Bối và bà nội Bối Bối, nhưng cái này cũng không cần quá để ý tại vì vai trò của ông trong gia đình này không giống với bà nội Bối Bối.

Vui vẻ chính là, cháu trai ít ra còn có người nói được, trong lòng ông nội Cố thì Bối Bối chắc chắn là cháu dâu của ông, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, cháu trai sợ cháu dâu, cháu dâu lại tôn trọng nghe lời ông, theo tính chất bắc cầu, còn không phải cháu trai nghe lời ông sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play