Cung nữ Uyển Hòa nghe được ngữ điệu không hề giống như đang giả bộ của Tĩnh Vương phi, toàn bộ thân hình mảnh khảnh ấy mắt thường cũng có thể thấy đang run rẩy, biểu tình ban đầu còn lắp bắp bỗng dưng thay đổi, trong mắt lộ ra nỗi hoảng sợ cực lớn, theo bản năng nhìn về phía chủ vị cầu cứu Ninh An Dung.

Sắc mặt của tân hậu Ninh An Dung cũng không quá tốt, nhíu mày nhìn về phía Bạch Quả: "Lời này của Tĩnh Vương phi là có ý gì? Nói Tĩnh Vương là người thô bạo, còn có thể tùy ý giết chết người bên cạnh?"

Bạch Quả cười cười, cũng không đáp lại.

Ninh An Dung quyết tâm phải chia rẽ phu phu Tĩnh Vương, không quan tâm cung nữ kia đang kinh hoảng sợ hãi, cười như không cười trực tiếp quát to nội thị, phân phó bọn họ thay Tĩnh Vương phi trực tiếp đưa người đến phủ Tĩnh Vương.

Lý Tiên Nhi rũ mắt, giấu đi ý ghét bỏ đối với tân hậu, Dự Vương phi nhìn về phía chỗ tân hậu đang ngồi, biểu tình bình tĩnh cũng mang theo ý không tán thành.

Quy củ Tấn triều, Hoàng Hậu đứng đầu hậu cung, đầu tháng phải đi tới chỗ Thái Hậu thỉnh an bày tỏ hiếu đạo, trễ một chút cũng không sao. Sau khi Tấn Nguyên Đế đăng cơ Triệu thái hậu liền thờ Phật nhiều năm, ngoại trừ mỗi ngày đầu tháng, sẽ rất ít tiếp kiến cung phi, sau khi Ninh An Dung được phong hậu chỉ nghe Triệu thái hậu khuyên răn ba ngày, cùng đều như các cung phi mỗi tháng tới Thọ Khang Cung.

Hôm nay cũng không phải là đầu tháng, nhưng là lần đầu tiên Bạch Quả tiến cung thỉnh an sau khi nhập phủ, ấn quy củ thì phải đi dập đầu với Triệu thái hậu, mà bởi vì cái này, Dự Vương phi lúc nào cũng ít nói cười nhạt mở miệng: "Lúc này Thái Hậu nương nương cũng đã dậy, con dâu còn cần phải đi bái kiến Thái Hậu nương nương, không quấy rầy Hoàng Hậu nương nương nữa."

Ninh An Dung tất nhiên không thích giữ lại, dù sao mục đích của nàng cũng đã đạt, bây giờ trong lòng rất thoải mái, liền phất phất tay: "Đi đi."

Ra đại điện, trên mặt Bạch Quả cũng không hiện ra nhiều tức giận, nhưng tính cách của Lý Tiên Nhi xưa nay thẳng thắn, ba chị em dâu Vương phi cùng nhau đi ra, nhịn không được kêu bọn thái giám cung nữ hầu hạ cách xa ra một chút, mới mở miệng nói: "Tân hậu này mới lên được mấy ngày, uy phong thật đúng là lớn!"

Dự Vương phi nhíu mày: "Tứ đệ muội nói cẩn thận, Hoàng Hậu nương nương dù sao cũng là trưởng bối của chúng ta."

Ninh An Dung cùng Lý Tiên Nhi lúc chưa xuất giá được mệnh danh là hai đoá hoa vàng bạc của thế gia, tài danh các nàng xấp xỉ, vốn luôn được chú ý, sau khi tham gia tuyển tú, nữ nhi Ninh gia đưa vào cung, cảm thấy không đúng Lý Tiên Nhi cũng cầu xin gia đình cho mình tiến cung, muốn ganh đua cao thấp, ai ngờ tạo hóa cũng thật trêu người, Ninh An Dung được Tấn Nguyên Đế lưu lại trong cung, tiếp nhận vị trí hoàng hậu của đích tỷ nàng, mà Lý Tiên Nhi lại được Tần Vương Tạ Thành cầu thú làm Tần Vương phi, hai đại khuê xấp xỉ nhau luôn đối địch nhau nay lại thay đổi bối phận một cao một thấp, nhưng làm một người luôn muốn áp Ninh An Dung như Lý Tiên Nhi cảm thấy bực tức trong người.

Là không quen nhìn tân hậu diễn xuất, cũng lười cho Ninh An Dung một sắc mặt tốt, lại ỷ vào gia thế cùng thân phận cao, cũng không dám không nói. Nhưng mà Dự Vương phi tuy thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, lại có uy nghiêm của mọt tẩu tử lớn tuổi, lời nàng vừa ra khỏi miệng, Lý Tiên Nhi đành phải nuốt lời đang nói xuống, không hề nhiều lời.

Nhưng thật ra Dự Vương phi kêu ngừng Lý Tiên Nhi, rồi lại sợ trong lòng Bạch Quả khó chịu nghĩ nhiều, liền khuyên hai câu: "Tĩnh Vương phi nếu khó chịu trong lòng thì cũng đừng có nghẹn, dù sao cũng chỉ là một cung nữ, trở về ngươi giáo huấn một trận thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, huống hồ ngươi hiện giờ vừa vào phủ, đúng là phải cùng Tĩnh Vương điện hạ bồi dưỡng cảm tình, đừng vì một thị thiếp nho nhỏ, làm mất tâm của người đàn ông trong nhà."

Nói lời này, Lý Tiên Nhi cực kỳ không tán thành, Tần Vương Tạ Thành là tên tham hoa háo sắc, thích chạy theo nữ nhân, nàng mới vừa vào phủ đã thấy đám hậu viện oanh oanh yến yến kia của Tần Vương trực tiếp tức đến khó thở, có chính thê nào có thể chịu trượng phu mình ngày ngày ở cạnh đám người dụ dỗ kia? Nàng là một thiên chi kiêu nữ được người nuôi đến kiêu ngạo nhưng chịu không nổi ủy khuất này, mới mặc kệ không quan tâm tình cảm phu thê, dựa vào nhà mẹ đẻ thu thập đám người kia, tâm tư không tốt trục xuất được thì trục xuất, đáng thương thật sự thì đưa nàng ta một ít vàng bạc đưa ra ngoài phủ mưu sinh, tìm kiếm lối thoát khác, sau khi gặp Tần Vương liền khởi động tâm địa gian xảo, chỉ cần trực tiếp đánh thẳng tay, về phần cảm tình phu thê?

Lý Tiên Nhi cười lạnh, có một số người cho hắn mặt mũi thì hắn ngay lập tức sẽ đạp lên mặt mũi bạn, không cho mặt mũi nữa thì bắt đầu dán lên người bạn, bây giờ bên người Tạ Thành không còn đám người oanh oanh yến yến, còn không phải chỉ có thể mỗi ngày ở trong ổ chăn của mình mà dỗ dành mình sao?

Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Lý Tiên Nhi, trên đời này đại đa số vẫn là giống như lời Dự Vương phi nói, nhẫn nhịn sẽ gió êm sống lặng mọt lúc, dù sao đều vì gia đình hoà thuận thôi.

Nàng tự cảm thấy Bạch Quả là người tính tình mềm mại, liền cảm thấy chuyện tân hậu ngáng chân, tiểu tam tẩu này của nàng chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua, không ngờ Bạch Quả cẩn thận nghe xong, lại cười nhạt nói với Dự Vương phi một câu: "Nhị tẩu nói có lý, nhưng nếu mẫu phi của Dự Vương điện hạ cũng muốn ban người cho Dự Vương điện hạ, còn nói thẳng với đối phương sau sinh hạ con nối dõi cho Dự Vương điện hạ liền cho nàng thân phận, nhị tẩu cũng sẽ giống như vừa rồi khuyên đệ đệ nhẫn nhịn?"

Hài tử là nỗi đau không thể nói dưới đáy lòng của Dự Vương phi, trước khi xuất giá nàng nghe theo dạy dỗ làm vợ thì phải biết chịu đựng và rộng lượng, sau khi xuất giá nàng luôn nhớ điều này, Dự Vương làm người hàm hậu, lại cũng không phải không có chút bá đạo của nam tử, thiếp thất hậu trạch tuy không oanh oanh yến yến như phủ Tần Vương, nhưng cũng có bảy tám thị thiếp sủng ái, tuy rằng đáy lòng khó chịu, nhưng Dự Vương phi lại không cảm thấy không đúng chỗ nào, đối với mấy tiết mục thị thiếp tranh sủng chỉ tỏ vẻ mắt không thấy cho lòng thanh tịnh, nhưng ai biết làm như vậy, là đang cổ vũ khí thế cho mấy thị thiếp kiêu ngạo hơn, thẳng đến khi mang thai hài tử trong bụng, hài tử kia bởi vì đấu đá hậu trạch, ở trong bụng nàng chưa kịp ra đời đã trở thành vật hi sinh......

Trong mắt hiện lên một chút hận ý, Dự Vương phi bỗng dưng hoàn hồn nhìn về phía Bạch Quả, chỉ thấy ánh mắt trong suốt của đối phương, khuôn mặt còn lộ ra một chút non nớt, không khỏi than xả giận, chậm chạp nói: "Là ta nghĩ sai rồi."

Bạch Quả nghe vậy cười rộ lên: "Phía trước là Thọ Khang Cung của Thái Hậu nương nương."

Đề tài như vậy ngưng hẳn, ba người cùng vào Thọ Khang Cung, chỉ thấy Triệu thái hậu đã sớm chỉnh tề ngồi giữa điện, mà Trương quý quân xưa nay bệnh tật ốm yếu đang cười nói với Triệu thái hậu, thấy ba người cùng nhau vào điện, không khỏi lại cười trêu ghẹo nói: "Trong tẩm điện của Hoàng Hậu nương nương có bảo bối gì khiến các ngươi không thể rời mắt vậy? Thái Hậu nương nương hôm nay vì Tĩnh Vương phi đặc biệt dậy thật sớm, chờ mấy người các ngươi mãi không tới."

Triệu thái hậu cười nói: "Là như thế này, nếu các ngươi lại đến chậm một bước, ai gia liền phải mang theo Trương quý quân đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa đào rồi."

Tháng ba hoa đào nở, hoa đào trong cung nở cực đẹp, là thời điểm tốt nhất để ngắm hoa.

Lý Tiên Nhi nghe xong, trên mặt cũng mang theo nụ cười nói: "Thái Hậu nương nương cũng không thể thiên sủng mình Trương quý quân, cũng mang mấy cháu dâu đi xem đi."

Triệu thái hậu lớn tuổi, liền thích mấy tiểu bối hoạt bát rộng rãi, huống chi bà xưa nay sủng ái Tần Vương Tạ Thành nhất, yêu ai yêu cả đường đi tự nhiên cũng sủng ái Lý Tiên Nhi này Tần Vương phi, chỉ kêu nàng đi đến trước mặt cười mắng vài câu: "Hôm nay là tam tẩu ngươi tới bái kiến ai gia, nếu là ai gia mang ngươi theo ngắm hoa, vậy tam tẩu ngươi sẽ khóc nhìn chúng ta đấy."

Bạch Quả an tĩnh mà đứng ở bên người Dự Vương phi thỉnh an Triệu thái hậu, mím môi, lộ ra nụ cười trong trẻo: "Thái Hậu nương nương nói phải."

Lúc trước khi Bạch Quả tiến cung tuyển tú chỉ là một song nhi nhỏ yếu gầy gộc, sau lại đó tuy tiến cung vài lần, ấn tượng của Triệu thái hậu với cậu chỉ dừng lại ngày hội tuyển tú, bây giờ nửa năm đã trôi qua, Bạch Quả được cữu cữu nhận về, lại có có biểu ca chiếu cố cậu, hành sự cử chỉ đã không còn giống thiếu niên choai choai ngại ngùng co rúm trước kia, mà khuôn mặt trổ mã càng khiến người ta kinh hỉ.

Dưới đáy lòng Triệu thái hậu cảm thán hai tiếng, cười kêu Bạch Quả tiến lên, chỉ nói Tĩnh Vương thật là có phúc khí.

"Vào phủ Tĩnh Vương, liền tốt rồi." Triệu thái hậu tuy không thân cận với Tạ Lâm lắm, nhưng vẫn có tấm lòng yêu cháu, "Tính tình Lâm Nhi tuy kém một chút, nhưng tóm lại vẫn là một hài tử tốt, tuyệt đối không có khoa trương như lời đồn bên ngoài."

Trong lòng Bạch Quả ấm áp: "Thái Hậu nương nương, Bạch Quả hiểu được."

Triệu thái hậu vỗ vỗ tay cậu, đem chuỗi ngọc châu tót nhất đã chuẩn bị đưa cho Bạch Quả coi như quà sau tân hôn, liền lại nhìn về phía Trương quý quân, lo lắng nói: "Đã nói là lão bà tử như ta không cần ngươi bồi rồi, mà ngươi còn tới, cũng không nhớ đến thân thể xưa nay của ngươi luôn yếu ớt, bây giờ hôm nay có chút ấm, nhưng vẫn dễ trúng gió lạnh, vẫn là kêu thái giám đi nhìn thời tiết, đợi gió ngừng rồi thì mau về đi."

Trên người Trương quý quân mặc nhiều hơn người khác một tầng xiêm y, trong tay còn ôm lò sưởi tay, trên mặt vẫn như cũ không có chút huyết sắc nào, chỉ có bộ dáng yếu ớt mặt có chút ôn hòa ý cười: "Thân mình thần thiếp nhiều năm rồi vẫn như cũ, ngài chỉ cần lo bồi mấy đứa nhỏ nói chuyện, không cần lo lắng thần thiếp."

Triệu thái hậu lắc đầu, thở dài, liền không hề quản hắn, lại nghiêng đầu nói chuyện với Lý Tiên nhi.

Bạch Quả an tĩnh mà ngồi ở một bên ghế, tò mò mà nhìn thoáng qua Trương quý quân, không ngờ Trương quý quân lại ngoái đầu cười nhạt.

Trương quý quân là song nhi hàm súc, có lẽ là nhiều năm ốm yếu, biểu tình hắn luôn là nhàn nhạt, nhưng khi cười rộ lại cho người ta cảm thấy bình thản ấm áp. Tấn Nguyên Đế không thích song nhi cho lắm, cho nên phần lớn song nhi trong hậu cung đều chưa được sủng hạnh, Trương quý quân bởi vì là con trai của Tả Thừa, có thể vào cung liền được phong làm quý quân, trên người tuy không có sủng ái, người trong hậu cung lại không có người dám khinh nhục hắn, mỗi ngày đều thanh lãnh nhưng không có trắc trở gì.

Bạch Quả nhìn thẳng hắn một cái, lại ngượng ngùng mà đỏ mặt.

Trương quý quân đẩy một đĩa điểm tâm cho cậu: "Ăn không?"

Bạch Quả cảm thấy trong bụng có chút đói, liền cầm một khối.

Trương quý quân lại cười nói: "Điểm tâm này là ta cho người tới Ngự Hoa Viên hái hoa đào đặc biệt dùng làm bánh hoa đào, ngươi nếm thử có phải có vị của hoa đào không?"

Hoa đào có vị gì?

Bạch Quả tò mò mà cắn một ngụm, một mùi vị thơm ngát tràn đầy khoang miệng cậu, cậu nho nhỏ kinh hô một tiếng, liền nghe Trương quý quân đột nhiên cười ra tiếng, thân thể cũng run nhè nhẹ.

"Ngươi cũng thật thú vị." Trương quý quân thoạt nhìn thực thích cậu, lại nói, "Ta phân phó phòng bếp làm không ít, lấy một nửa cho Thái Hậu nương nương, nếu ngươi thích hương vị này, ta liền cho người lấy một ít, ngươi mang về phủ từ từ ăn."

Bạch Quả thực sự có chút thích hương vị của bánh hoa đào này, thấy thế liền ngoan ngoãn nói: "Vậy Bạch Quả liền đa tạ Trương quý quân nương nương."

Hai người nói chuyện không tránh người khác, Dự Vương phi cùng Lý Tiên Nhi nghe vậy liền cũng sáp vào. Tiến vào nói: "Trương quý quân cũng không thể thấy Tĩnh Vương phi ngoan ngoãn liền bất công cậu ấy, bánh hoa đào ăn ngon như vậy, chúng ta tất nhiên cũng muốn nếm thử."

Trương quý quân nghe vậy, bất đắc dĩ mà cười nhìn về phía các nàng: "Ta kêu người làm không ít, chờ lát nữa các ngươi mỗi người đều có phần, chớ lại nói ta bất công."

Bầu không khí trong Thọ Khang Cung không tồi, nói chuyện một lát, trên mặt Triệu thái hậu cùng Trương quý quân đều có mệt mỏi, Dự Vương phi liền đúng lúc mở miệng nói muốn cáo lui.

Triệu thái hậu cũng không cản các nàng, chỉ là cười nói nếu các nàng rãnh rỗi thì tới cung, liền xua tay kêu các nàng lui ra.

Trương quý quân liền cùng các nàng đứng dậy cáo từ.

Đảo mắt ra Thọ Khang Cung, Dự Vương phi cùng Lý Tiên Nhi đi ở phía trước, Trương quý quân bởi vì thân thể có bệnh đi hơi chậm, Bạch Quả liền theo bên người cẩn thận đỡ, cùng Trương quý quân đi qua một đoạn đường.

Vừa lúc đi qua một cây cầu nhỏ, dưới chân là hai ba bậc thang, Trương quý quân có lẽ là rất mệt mỏi, chân không cẩn thận trượt một chút, may Bạch Quả tay mắt lanh lẹ mà khó khăn lắm đỡ lấy.

Điều này làm thái giám cung nữ bên cạnh Trương quý quân sợ hãi, vội muốn đi kêu thái y đến xem.

"Chỉ là dưới chân hơi trơn, bổn cung không có việc gì." Trương quý quân kêu mấy thị nữ bên cạnh, đứng vững vàng nhìn về phía Bạch Quả, trong mắt hàm chứa chút cảm kích, "Mới vừa rồi còn phải đa tạ Tĩnh Vương phi."

Bạch Quả theo bản năng lắc đầu, lại đúng lúc này, nhĩ thiến trên tai cậu có chút nóng, thanh âm của "Hệ thống thần tiên" một năm trước vốn đã biến mất đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cậu: "Quào, ký chủ, tiểu ca ca trước mắt ngươi đang mang thai đó!"

Bạch Quả bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, xém nữa trượt chân.

Trương quý quân kỳ quái lại lo lắng nói: "Làm sao vậy?"

Bạch Quả vội chớp chớp mắt nói không có việc gì, sau đó ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống bụng nhỏ của Trương quý quân, có lẽ là Trương quý quân mặc nhiều nên nhìn hơi mập mạp, cậu nhìn lại đột nhiên suy nghĩ——

Song nhi mang thai cũng giống như nữ tử sao?

Nghĩ như vậy, mặt cậu đột nhiên đỏ lên, cúi đầu nhìn bụng nhỏ bình thản của mình.

"Ký chủ chưa có thụ thai." Thanh âm thần kỳ của nhĩ thiến kia lại vang lên, "Hệ thống mang thai tận tuỵ vì ngài phục vụ, sẽ luôn luôn giám sát thân thể ngài, bảo đảm thân thể ký chủ khoẻ mạnh nhất trong tình huống tiến hành mang thai sinh mệnh mới."

Bạch Quả nghe đối phương nói, mím môi, áp xuống nhiều nghi hoặc ở dưới đáy lòng, dưới đáy lòng nói: "Hệ thống thần tiên, lúc trước ngài đã trở về thiên đường sao?" Cậu đang nói những ngày mà hệ thống thần tiên đột nhiên biến mất.

Nói đến thời gian hệ thống biên mất cũng khéo, mấy ngày kia đúng lúc là ngày cữu cữu đón cậu về Vệ phủ, sau khi vào phủ cậu vội vàng ở chung với cữu cữu biểu ca, đầu óc choáng váng suốt vài ngày mới đột nhiên nhớ tới "Thần tiên" đã lâu chưa lên tiếng, lúc ở dưới đáy lòng gọi đối phương, thật lâu cũng không thấy đối phương đáp lại, nếu không phải nhĩ thiến vẫn luôn ở trên vành tai không gỡ xuống, Bạch Quả còn cho rằng trước kia mình nằm mơ một giấc mơ lớn, sinh ra ảo giác.

Bây giờ "Hệ thống thần tiên" lại đột nhiên xuất hiện không thể không nói làm Bạch Quả sinh kinh ngạc một chút, có chút vui vẻ lại có chút nghi hoặc mấy tháng trước nó thật sự quay trở về thiên đường sao?

Cũng may hệ thống là hệ thống săn sóc, chỉ dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Lúc trước gặp chút chuyện cần phải đi giải quyết, bây giờ đã giải quyết xong nên bổn hệ thống trở về, ký chủ có nhớ ta không?!"

Bạch Quả hơi mím môi, dưới đáy lòng nhỏ giọng nói: "Nhớ."

Hệ thống quả nhiên được an ủi rất vui, cũng không uổng công nó run bần bật mà đi theo nam nhân đáng sợ kia mấy tháng, cuối cùng còn bị đối phương một chưởng bóp nát uy hiếp một phen, mới có thể lại khóc lóc thảm thiết mà chạy về đến bên người tiểu ký chủ đáng yêu của nó.

Tiểu ký chủ ôn nhu mềm mại chính là thiên sứ!

Hệ thống nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt hu hu hu hu hu!

Bạch Quả cũng không biết những chuyện hệ thống trải qua phập phồng trầm bổng cỡ nào, cùng nó đối thoại xong, lại nhìn về phía Trương quý quân, thấy Trương quý quân ý cười doanh doanh mà nhìn về phía mình, cậu không khỏi hỏi: "Gần đây quý quân cảm thấy thân thể như thế nào?"

Trương quý quân sửng sốt một chút, hơi nghĩ nghĩ nói: "Thân mình bổn cung vẫn luôn không tốt, nếu là nói gần đây, thật ra mệt mỏi nhiều hơn trước kia, lại nói tiếp, Tĩnh Vương phi cũng đừng giễu cợt bổn cung, gần đây không biết sao lại thế này, thân thể của ta không chỉ dễ mệt, trong miệng lại cứ thích ăn chua, thiếu chua một chút là không thể nhấc nổi tay chân."

Bạch Quả chớp chớp mắt nói: "Quý quân có từng nghĩ tới......"

Trương quý quân hỏi: "Nghĩ tới cái gì?"

"Thích ăn chua, còn không phải là chua nam cay nữ sao?" Lý Tiên Nhi đột nhiên chọt một câu.

Trương quý quân bỗng dưng nở nụ cười: "Tần Vương phi chớ có nói giỡn với bổn cung, đừng nói bệ hạ mười ngày nửa tháng cũng không tới điện của ta qua đêm, đã nói thân mình của bổn cung......" Hắn đột nhiên trầm mặc một chút, cười lắc đầu không nói.

Bạch Quả lại không nghĩ vậy, chấp nhất mà nói một câu: "Quý quân nương nương vẫn là kêu thái y tới xem đi? Ta dù chưa từng mang thai hài tử, nhưng cũng từng nghe nói thích ngủ với thích ăn chua đều là biểu hiện của người mang thai."

Trương quý quân chỉ nhíu nhíu mi, vẫn là cảm thấy không có khả năng.

Dự Vương phi thấy thế, nghĩ nghĩ nói: "Quý quân nương nương hiện giờ còn uống thuốc? Ta nghe nói người mang thai kỵ nhất là uống mấy chén thuốc bậy bạ, không nói chuyện thân thể nhiều năm của quý quân nương nương, nhưng nếu là có vạn nhất......" Nàng cố ý không nói câu kế tiếp, nhẹ nhàng gõ vào tâm tình của Trương quý quân.

Trương quý quân nhíu lại mi nhìn về phía các nàng, thật sự là bất đắc dĩ, chỉ nói: "Bổn cung hiểu rồi, đợi trở về tẩm điện liền kêu thái y đến xem...... Kỳ thật, thân thể của bổn cung bổn cung hiểu rõ, lúc trước thái y đã nói qua, khả năng bổn cung có thể hoài thai là rất thấp, đó là chuyện mọi người trong cung đều biết, thực sự là không có khả năng."

Nói đến đấy, mấy người lại đi một đoạn đường. Bọn Thái Tử bận việc triều đình lúc trước đã hạ triều, mấy người gặp phải ở chỗ ngoặt trong hoàng cung, Tạ Lâm đi tới chỗ Bạch Quả của mình, dùng tay áo to rộng che lại, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Bạch Quả, nhẹ giọng nói: "Thực sự mệt mỏi?"

Bạch Quả lắc đầu: "Ở trong cung Thái Hậu nương nương nói chuyện một lát, không coi là mệt."

Tạ Lâm gật gật đầu, chia tay mấy huynh đệ, nắm tay Bạch Quả chầm chậm đi ra ngoài cung.

"Thái Hậu nương nương cực kỳ hiền hoà, có nói với ta mấy lời, còn có Trương quý quân làm bánh hoa đào rất ngon, trước khi đi có gọi người chia một hộp, nói là cho ta mang về phủ ăn." Bạch Quả không khỏi kể mấy chuyện phát sinh sáng nay cho Tạ Lâm, cậu cẩn thận nói, Tạ Lâm cũng nghiêm túc nghe.

Chờ Bạch Quả nói xong, Tạ Lâm mới chậm rãi mở miệng nói: "Nói chuyện Thái Hậu cùng Trương quý quân nhiều như vậy, thế Hoàng Hậu nương nương đâu?"

Bạch Quả sửng sốt một chút, rũ mắt chậm rì rì nói: "...... Hoàng Hậu nương nương, tất nhiên cũng tốt."

Tạ Lâm nhướng mày hỏi: "Nói thật lòng?"

"Giả." Bạch Quả chớp đôi mắt, mím miệng nhìn về phía Tạ Lâm, cái người bình tĩnh đứng trước mặt Hoàng Hậu nương nương đột nhiên biến mất, một cổ uỷ khuất không biết từ đâu ra dâng lên, trong giọng nói mang theo chút chua chát chính bản thân cũng không nhận ra "Điện hạ là người được yêu thích, trước khi kết hôn bệ hạ vì ngài ban bình thê, ngày tiếp theo sau khi kết hôn Hoàng Hậu nương nương quan tâm ngài không có con nối dõi, cố ý vì điện hạ nạp đầy hậu viện toàn là nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp......"

"Hoàng Hậu ban người?" Tạ Lâm khẽ cười một tiếng.

Bạch Quả tức giận: "Điện hạ còn có vẻ rất vui?"

Tạ Lâm liền nói: "Em biết rõ trong lòng ta chỉ có một người."

Bạch Quả hít hít mũi: "Người nọ là ai?"

Tạ Lâm ôm lấy cậu lên xe ngựa của vương phủ, thuận đường nhẹ nhàng hôn một cái lên khoé miệng, chậm chậm nói: "Gần ngay trước mắt."

Bạch Quả đột nhiên trợn to hai mắt, sắc mặt hồng như nhỏ máu.

Co quắp lại, cậu đột nhiên bắt lấy vạt áo phía trước của Tạ Lâm.

Ánh mắt Tạ Lâm dừng ở trên tay Bạch Quả, giữ vai cậu, làm như bất đắc dĩ mà thở dài: "Ngoan, bây giờ không được."

Bạch Quả ngốc một chút: "Không, không được cái gì?"

Ánh mắt Tạ Lâm tối sầm lại, thanh âm khàn khàn, bới móc thắt lưng trên eo cậu......

"Điện hạ, không, không được......" Bạch Quả luống cuống trong chớp mắt, lại thẹn lại sợ mà chống đẩy.

Tạ Lâm đột nhiên cười ra tiếng, cúi đầu chôn sâu ở cổ Bạch Quả , nhẹ nhàng dỗ: "Chỉ là ôm em một cái thôi, không làm gì hết."

Bạch Quả tạm thời an tâm, không dám nhúc nhích.

Đợi xe ngựa chậm rãi trở về phủ Tĩnh Vương, sắc hồng trên mặt Bạch Quả đã rút bớt, Tạ Lâm cầm tay cậu, xuống xe ngựa, Vương Hữu Toàn nghênh đón nói đồ ăn sáng đã dọn xong.

Bạch Quả gật gật đầu, thừa dịp Tạ Lâm đi phía trước nhiều hơn mấy bước, nhịn không được hỏi Vương Hữu Toàn một câu: "Công công, nữ tử được đưa tới từ trong cung kia, hiện tại đã sắp xếp tới sân nào?"

Vương Hữu Toàn nghe vậy, kinh ngạc mà ngẩng đầu nói: "Vương phi còn chưa biết sao?"

Bạch Quả không hiểu: "Cái gì?"

Vương Hữu Toàn đầu tiên là thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: "Cung nữ kia là người bạc mệnh, một người ăn chơi trác táng trong kinh thành phóng ngựa trên đường, ai ngờ vừa vặn liền gặp phải cỗ kiệu mới ra cung của nàng ta, trực tiếp đâm chết người. Người dù sao cũng là người trong cung Hoàng Hậu nương nương, nô tài nghĩ nghĩ, chỉ đem người bọc chiếu đưa về trong cung, mong rằng Hoàng Hậu nương nương nhớ chuyện cũ, thay cung nữ kia hạ táng......"

"Ai, thảm thế!"

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play