"Đại công tử chớ có nói lời đùa giỡn như vậy, để người ngoài mà nghe được coi chừng bị cười vô cớ đấy." Sắc mặt Hà thị cứng đờ, nhéo chiếc khăn bày ra bộ dáng khuyên nhủ của một người mẹ hiền, "Ngươi chính là trưởng công tử của phủ Xương Bình Bá chúng ta, phủ Xương Bình Hầu mới là nhà của ngươi, dù ngươi ở phủ tướng quân tốt thế nào đi nữa, thì Vệ tướng quân cũng chỉ là cữu cữu của ngươi, cháu trai cháu trai...... Rốt cuộc vẫn chỉ là người ngoài."

Bạch Quả bình tĩnh nhìn về phía nàng, cuối cùng vẫn không thể đè nén oán hận mười mấy năm chồng chất dưới đáy lòng, lạnh lùng nói: "Ngài nói phủ Xương Bình Bá là nhà ta, chẳng lẽ không có chút chột dạ nào sao?"

"Ngươi......"

Hà thị trăm triệu chưa từng nghĩ tới, cái người mà trong quá khứ còn dễ nắn hơn cả cục bột như Bạch Quả thế mà lại chất vấn nàng, chột dạ trong ánh mắt càng ngày càng dày lên, trong lòng cũng không quên căm ghét Bạch Quả là đồ không biết tốt xấu.

"Hôm nay ngài tới đây chỉ để xem ta sống tốt hay không, vậy hiện giờ đã xem xong rồi, ngài nên trở về đi." Bạch Quả mím chặt môi, đứng lên nhìn người quản sự bên cạnh nói, "Quản sự, tiễn khách."

Quản sự cung kính mà đi đến bên người Hà thị, cười ha hả nói: "Phu nhân, thỉnh ngài đi bên này."

Hà thị cứ như vậy bị đuổi ra ngoài, thể diện làm sao cũng không chịu đựng nổi.

Mặt nàng trầm xuống nói: "Ta cũng không biết, đại công tử chỉ là ở phủ tướng quân non nửa có nửa năm, bây giờ đã ngông cuồng ương ngạch như vậy, ta tuy là mẹ kế ngươi, nhưng cũng là chính thất mà phụ thân ngươi cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ ngay cả lời người làm mẹ này như ta ngươi cũng không nghe sao?! A, quả nhiên, người có chỗ dựa vững chắc sau lưng không hề giống nhau, hiện giờ uy phong của đại công tử lớn thật đấy!"

Bạch Quả thấy Hà thị lộ ra biểu tình quen thuộc của nàng, hai tròng mắt hơi cong, thấp giọng nói: "Bạch Quả không dám bất kính với mẹ cả, nhưng mà hôm nay gió lớn, ngài vẫn nên lo cho  thân thể, thừa dịp ánh nắng chưa lên, mau về đi."

Hà thị bị cái ngữ khí này làm cho ngã ngửa, chỉ vào mũi Bạch Quả không nói nên lời.

Quản sự làm động tác tiễn khách, thấy đáy mắt Hà thị tối tăm, liền lấy thân thể mình chắn lại ánh nhìn cay độc đó thay biểu công tử nhà mình, nụ cười trên mặt vẫn như cũ tủm tỉm nói: "Gã sai vặt đã đem xe ngựa đến trước phủ, phu nhân, đi thôi?"

Hà thị cắn nát răng cửa, căm giận xoay người ra khỏi phủ tướng quân.

Nàng đi ngang qua phòng khách, xuyên qua hành lang gấp khúc, mắt thấy sắp ra khỏi phủ tướng quân, đầu thình lình bị gió xuân tháng ba làm đông lạnh, nháy mắt liền thanh tỉnh.

Huệ tần muốn nàng nỗ lực lấy lòng cái lại tiện nhân kia, nhưng hiện giờ có quyền có thế, mềm cứng không ăn dầu muối không ăn, mà nàng là mẹ kế lại càng bị lạnh nhạt, chớ nói lấy lòng, chỉ nhìn chuyện vừa rồi thôi liền hiểu ngay cả đến gần cũng khó, chớ nói chi đến chuyện kết thân.

Tức giận trong mắt Hà thị bị đánh tan, người cũng ra khỏi phủ tướng quân, nàng tinh tế suy tư, vừa nghĩ đến việc nếu Huệ tần biết được nàng làm đổ vỡ chuyện này sẽ đối xử nàng có bao nhiêu lạnh nhạt, giận chó đánh mèo với phủ Xương Bình Bá, thần sắc tái nhợt ẩn ẩn nổi lên trên khuôn mặt.

Tiết trời mùa xuân se lạnh, Hà thị ngồi trong xe ngựa rộng lớn vẫn cảm thấy lạnh lẽo, trong lúc nhất thời tinh thần không tập trung được.

Bên trong phủ tướng quân.

Tiễn Hà thị đi Bạch Quả thấp thấp thở dài, cậu xoa xoa nét mệt mỏi ở giữa mày, nhẹ giọng hỏi quản sự: "Cữu cữu cùng biểu ca khi nào trở về?"

"Có lẽ là sẽ nhanh thôi."Tiếng của quản sự vang lên, "Tướng quân nói giữa trưa hôm nay sẽ trở về phủ dùng bữa, về phần công tử, có lẽ cũng không về quá trễ."

Một năm mới trôi qua, sự vụ trong triều cũng chất chồng lên, Vệ Tây Châu là trọng thần quân sự, Tấn Nguyên Đế thường thường sẽ triệu kiến ông tới Ngự Thư Phòng bàn luận nguyên một ngày.

Vốn hôm nay vẫn không có gì khác, áp xuống nỗi lo lắng ẩn ẩn trong lòng khi Hà thị mạo muội đến, Bạch Quả phân phó người bày cơm, lại không ngờ sau khi cậu ăn xong rồi nghỉ ngơi đến khi tỉnh dậy rồi mà cữu cữu vẫn chưa  hồi phủ.

"Là lại bị chuyện trong cung mà trì hoãn?" Bạch Quả xoa xoa mặt mày mệt mỏi vì ngủ, không hiểu sao có chút bất an không rõ dâng lên.

Mặt trời xuống núi.

Bạch Quả cho một con chim tước trong phủ ăn, nhíu mày nhìn mặt trời lặn, buông đồ ăn cho chim trong tay, thực sự không yên tâm nói: "Quản sự, ngươi kêu gã sai vặt ra đầu phố xem xem, sao biểu ca đến giờ vẫn chưa trở về?"

Quản sự không dám chậm trễ, vội kêu người đi xem, trong miệng còn an ủi Bạch Quả nói: "Biểu công tử chỉ đặt 120 trái tim*, công tử là người có tính tình hiếu động, có thể là sau khi luyện võ xong với sư phụ, lại bị cái gì đó hấp dẫn."

*Đặt 120 trái tim: nghĩa là bạn cứ an tâm đừng lo lắng gì cả

Ai ngờ, tiếng của quản sự vừa dứt, bên ngoài phủ tướng quân liền xuất hiện tiếng ầm ĩ, gã sai vặt lúc đầu bị kêu ra đầu phố nghe ngóng lại vô cùng lo lắng chạy về trong phủ, thần sắc kinh hoảng không ngừng nói: "Nguy rồi, công tử làm chân của thế tử Văn Trung Công bị thương, bây giờ người của phủ Văn Trung Công đang ở bên ngoài phủ, muốn xông vào trong phủ tìm tướng quân nói chuyện?!"

"Biểu ca đánh người?" Bạch Quả kinh ngạc mà trợn to hai tròng mắt, không dám tin tưởng nói, "Người khác đâu? Còn thương thế của thế tử Văn Trung Công hiện giờ như thế nào rồi?"

Gã sai vặt vội vàng nói: "Công tử ở ngoài phủ, đang giằng co với người của phủ Văn Trung Công."

Bạch Quả vội vàng hỏi: "Biểu ca có bị thương không?"

Gã sai vặt nói: "Không có, chẳng qua thần sắc của công tử có vẻ không tốt......"

Bạch Quả cùng gã sai vặt người hỏi người đáp, dưới chân cũng không ngừng bước chạy ra cửa chính phủ tướng quân, rất nhanh, tranh chấp ầm ĩ ở bên ngoài phủ liền xuất hiện trong tầm mắt.

Thế tử Văn Trung Công nằm trên kiệu được bốn gã sai vặt nâng lên, trán đắp một khối khăn ướt, ốm yếu mà rên rỉ.

Bên người gã, một vị thị thiếp trông có vẻ trẻ tuổi khóc thút thít, lắp bắp nói: "Văn lang, Văn lang đáng thương của ta, ngài làm sao bị người ta hại thảm như vậy, rốt cuộc kinh thành này có còn công lý không, có phải là công tử của phủ tướng quân đánh người thì không phạm pháp không, Văn lang đáng thương của ta, ngươi mở mắt ra nhìn thiếp thân một cái đi."

Vệ Lương Âm lạnh lùng nhìn, mây đen giăng đầy ánh mắt, không có một tia thương hại cho thế tử Văn Trung Công.

Thấy thần sắc y bình tĩnh, đám ăn chơi trác táng suốt ngày với thế tử Văn Trung Công nhịn không được sôi nổi dậm chân nói: "Vệ Lương Âm, đừng tưởng rằng ngươi là con nuôi của Vệ tướng quân thì có thể tung hoành ngang ngược trong kinh thành, ngươi dám đánh thế tử Văn Trung Công thành bộ dáng thê thảm như vậy, phủ Văn Trung Công sẽ không tha cho ngươi!"

Vệ Lương Âm nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Các ngươi thật đúng là gan chó mà, ngay cả thân tử của đương triều Thánh Thượng cũng dám bịa đặt, đi kêu Văn Trung Công tới giằng co với ta, nhìn xem trong chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai?"

Phía đám ăn chơi trác táng nghe xong, bả vai co rúm lại một chút, lại ương ngạch như cũ nói: "Xí! Bây giờ đã truyền khắp nơi trong phố phường ngõ hẻm, Tĩnh Vương đi phương nam tiêu diệt bang phái trong bang phái đó có cá lọt lưới, mai phục cho người ám sát Tĩnh Vương đang trên đường về kinh, chết mất xác! Chỉ nói là trưởng công tử phủ Xương Bình Bá của các ngươi chưa gả vào phủ Tĩnh Vương đã trở thành quả phu, có thể thấy được là có mệnh sát phu, sao chổi xui xẻo, chúng ta có nói sai chỗ nào?"

Mắt Vệ Lương Âm co rụt lại, bước một bước dài muốn rút trường kiếm bên hông.

"Biểu ca! Dừng tay!" Sắc mặt Bạch Quả tái nhợt chạy ra từ trong phủ tướng quân, cậu đại khái nghe được tên ăn chơi trác táng kia nói cái gì, bước chân có chút chênh vênh, thanh âm đều run rẩy, "Đừng đả thương người khác."

Vệ Lương Âm đột nhiên xoay người, nhìn đám hạ nhân trong phủ tướng quân ở bên cạnh Bạch Quả trách mắng: "Ai cho biểu công tử ra đây? Mau đem đỡ biểu công tử vào phủ!"

"Ta không vào." Bạch Quả mím chặt môi đi đến bên người Vệ Lương Âm, nhìn thẳng mắt y, "Tĩnh Vương điện hạ...... Đã xảy ra chuyện gì?"

Vệ Lương Âm cắn răng nói: "Chỉ là lời đồn đãi trong phố phường thôi, ngươi mau về phòng đi."

Bạch Quả nhíu mày nói: "Nếu là lời đồn trong phố phường vậy không cần để ở trong lòng, biểu ca cần gì phải tức giận lớn như vậy."

"Bọn họ nói ngươi không tốt." Vệ Lương Âm hung hăng trừng mấy đám ăn chơi bên cạnh.

Bạch Quả liếc mắt nhìn mấy người vây quanh bên ngoài phủ tướng quân, cho dù trong lòng hoảng đến nổi trống, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt nói: "Miệng mọc ở trên người người khác chúng ta ngăn không được, nhưng nếu bọn họ bàn luận xằng bậy về sống chết của hoàng tử, liền kêu cữu cữu ngày mai lâm triều dâng cho bọn họ một quyển, xem ai có lý."

Thế tử Văn Trung Công ban đầu còn nhắm hai mắt "Ai da nha" kêu to, thình lình nghe lời Bạch Quả vừa nói, cuối cùng giả bộ không được, cầm khăn ướt trên mặt, trợn mắt nói: "Không có công lý!"

"Bệ hạ mới là công lý của Đại Tấn." Bạch Quả cũng không sợ gã, thanh âm trầm tĩnh nói, "Biểu ca chỉ là đả thương chân của ngươi, nhưng nếu để bệ hạ biết được chuyện này, ngươi cảm thấy kết quả sẽ như thế nào?"

Tiếng nói vừa dứt, góc đường lại đột nhiên truyền đến tiếng của một nam tử trung niên tức muốn hộc máu giận mắng:

"Nghịch tử!"

Văn Trung Công trợn mắt lên, Vệ Tây Châu cưỡi ngựa bên cạnh ông sắc mặt càng trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía thế tử Văn Trung Công cực kỳ không tốt.

"Cha! Sao cha lại tới đây!"Trong lòng thế tử Văn Trung Công hoảng hốt, tè ra quần mà đi xuống kiệu nằm sấp xuống, đẩy thị thiếp bên cạnh ra, không biết còn bao nhiêu khí thế nhìn Văn Trung Công nói, "Cha, ngài nghe ta nói, lúc nãy là nhi tử bị ức hiếp!"

Vệ Lương Âm ôm cánh tay mà đứng, cười lạnh nói: "Chân không gãy sao, chạy còn rất nhanh ha."

Bạch Quả kéo kéo tay áo y, kêu y bớt tranh cãi.

Vệ Lương Âm bĩu môi.

"Nghịch tử! Quỳ xuống cho ta!" Văn Trung Công tức muốn hộc máu, dù cho ngày thường ông có bao nhiêu sủng ái với đứa con duy nhất của vợ cả đi nữa, lúc này cũng không khỏi dâng lên ý niệm muốn bóp chết tên nghịch tử này đưa đi đầu thai một lần nữa.

Ông tự xưng là một đời anh danh, làm sao lại sinh ra một tên ngu xuẩn như vậy?!

Thế tử Văn Trung Công sợ hãi với uy nghiêm của Văn Trung Công, "Bộp" một tiếng liền quỳ trên mặt đất, có thể nói là tương đương không có khí phách.

"Đồ nhu nhược." Vệ Lương Âm thấp thấp nói một câu, thấy khuôn mặt trầm ngâm của Vệ Tây Châu đi tới chỗ y, vội kéo Bạch Quả ra phía sau mình, nâng cằm lên nhìn Vệ Tây Châu đang đến gần nói, "Hôm nay là do con lỗ mãng, trở về phủ tự nguyện bị phạt."

"Gia quy 300 lần, nhốt bảy ngày." Vệ Tây Châu nhàn nhạt nói.

Vệ Lương Âm không phản bác, ngược lại mắt Bạch Quả lộ ra lo lắng: "Cữu cữu, biểu ca cũng là vì con, nhất thời xúc động......"

"Đừng cầu tình cho hắn." Bàn tay dày rộng của Vệ Tây Châu sờ sờ đỉnh đầu Bạch Quả, ánh mắt ủ dột, đột nhiên thấp giọng nói, "Quả nhi, nếu hôm nay cữu cữu không đến, tự tiện thay con quyết định một chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con, con có oán giận cữu cữu không."

Bạch Quả ngẩn ra một chút, ngước mắt nói: "Con chỉ biết cữu cữu sẽ không hại con."

Vệ Tây Châu trầm mặc, quay đầu lại nhìn về phía Văn Trung Công nói: "Công gia, ngài xem bây giờ nên làm sao?"

Văn Trung Công không dấu vết mà nhìn Bạch Quả một cái, lại nhìn về phía Vệ Tây Châu, chắp tay nói: "Khuyển tử ngu dốt, nói năng vô lễ, Vệ công tử anh hùng thiếu niên, hôm nay đã thay ta làm phụ thân giáo huấn tên nhóc này."

Dứt lời, Văn Trung Công cũng không nhìn ánh mắt hoảng hốt của mọi người chung quanh, trầm mặt phất tay áo đi.

Thế tử Văn Trung Công thấy thế, cùng với thị thiếp gã sai vặt nhất đẳng vội vàng đuổi theo, còn lại đám ăn chơi cũng lập tức giải tán.

Bên ngoài phủ tướng quân quay trở về yên tĩnh.

Bạch Quả đứng ở trước thạch sư*, cuối cùng hỏi ra nghi vấn ở dưới đáy lòng: "Tĩnh Vương điện hạ...... Có phải thật sự đã xảy ra chuyện hay không?"

Vệ Tây Châu than nhẹ một tiếng.

"Người còn sống sao?"

"Sống chết không rõ."

..........

*石狮(truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad bánh bao gà những nơi khác đều là ăn cắp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play