Hai người từ từ đi dạo, đợi đến khi trở về phủ, không ngờ câu nói lúc nãy Bạch Quả nói trên phố đã trờ thành lời tiên tri.

Tần Vương Tạ Thành kia dường như không biết Tân Vương phi nhà mình lợi hại cỡ nào, tùy tiện liền đem tiểu nữ tử bán thân chôn cha kia về an trí trong phủ, vừa lúc gặp Tần Vương phi đang gặp nhau với mấy vị đường tỷ muội nhà mẹ đẻ ở trong phủ, đang cao hứng thì lại im bật khi nghe hạ nhân trong phủ báo lại Vương gia lại dẫn nữ nhân về phủ. Phải biết là trong phủ có một bao thuốc nổ, Tần Vương phi Lý Tiên Nhi dừng cũng không dùng liền khí thế hừng hực chạy tới tiền viện, không nói hai lời liền lấy chân đá vào bắp chân của Tần Vương.

Mà bắp chân Tần Vương vốn yếu ớt, đạp một cái liền xém chút nữa quỳ trên mặt đất, chật vật đến cực điểm.

Tên Tần Vương Tạ Thành này, kẹp ở giữa mấy huynh đệ, lại là Vương gia thành niên nhỏ nhất, từ nhỏ đã được một mình Triệu thái hậu sủng ái, cho nên mặc dù mẹ đẻ Lệ tần không nổi bật, Tấn Nguyên Đế cũng không lạnh nhạt với hắn, ngược lại có chút hơi coi trọng.

Tạ Thành chính là đứa chưa từng ăn khổ bao giờ, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung quyền cước của hắn thật sự thảm không thể nói nỗi, nhưng mà hắn ỷ vào hai người đứng đầu hoàng cung sủng ái hắn, tất nhiên là mấy vị dạy võ vì lấy lòng hắn nên không quan tâm, về phần mấy hoàng huynh kia tuy rằng nhìn ra hắn chỉ là một bao cỏ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng tất cả cũng đều lười vạch trần, vì thường xuyên như vậy, lâu dài về sau, Tạ Thành thế mà lại tự tạo ra cho mình một cái danh võ nghệ đỉnh cao một cách giả dối.

Nhưng đó chỉ là giả dối, cuối cùng bị Lý Tiên Nhi sau khi vào phủ Tần Vương phá vỡ.

Lý Tiên Nhi tuy là con gái duy nhất của thái phó, tính cách mạnh mẽ thái độ làm người ngay thẳng, mà nói khó nghe thì chính là ương ngạnh kiêu ngạo không coi ai ra gì, nhưng thành ra như vậy vì có một nguyên nhân rất lớn, là bởi vì Lý Tiên Nhi có tính hiếu chiến.

Thái phó sủng ái con gái duy nhất, sợ nàng bị làm hại, cho nên Lý Tiên Nhi từ nhỏ đã được an bài theo học quyền cước với sư phụ dạy võ. Nàng là người chịu được khổ, tuy chỉ là quyền cước đơn giản, nhưng lại học rất kỹ càng. Nhưng mà uổng cho thể chất của nàng, lại bị cha mẹ trong nhà lệnh cưỡng chế không được lấy cái này đi khi dễ quý tử quý nữ thế gia khác, vì thế vẫn luôn cất giấu, nổi lên tranh chấp thì cũng chỉ bắt chước theo đối phương, người khác nắm tóc nàng, nàng liền phá trang sức trên tóc đối phương, cứ như thế mà làm.

Nhưng trăm triệu không ngờ tới, những bản lĩnh nàng học được đó, lần đầu tiên có tác dụng, lại dùng để trừng trị tân hôn phu của mình.

Lý Tiên Nhi là người làm việc quyết đoán, mới gả vào Tần Vương phủ, tiếp xúc với Tần Vương mới được ngày nên chưa lộ bản tính, chờ sau khi quản sự giao lại nội vụ trong phủ cho nàng, sau đó hậu viện của Tần Vương cũng nghe ngóng được, tay chân liền không ngừng cứ thế duỗi ra bên ngoài, không tới nửa tháng liền an trí hậu viện Tần Vương thành thành thật thật, về phần những người tâm tư không sạch sẽ, nên bán thì liền bán đi, nên giáng tội thì liền giáng tội, nếu đối phương là do đại thần nhà khác đưa tới, nàng liền đóng gói nguyên vẹn trả về hậu viện của người kia.

Lý Tiên Nhi sở dĩ dám làm như vậy, tất nhiên là ỷ vào gia thế của mình, ngay cả bản thân Tần Vương cũng không làm được gì nàng. Nhớ đến lần trước nàng mới tự mình xử lý một thị nữ muốn bò lên giường Tần Vương, bây giờ mới qua có mấy ngày? Tên Tần Vương đúng là đồ chó không đổi được tật ăn phân, mắt sắc nhìn tên ngu ngốc, không ngờ lại dám đem về một đứa bé mồ côi bán thân chôn cha.

Chẳng lẽ Tần Vương là tên không có đầu óc, hay là hắn cố ý chống đối Tần Vương phi là nàng đây?

Lý Tiên Nhi liếc mắt đánh giá đứa nhỏ mồ côi mà Tần Vương mang về, không ngờ là một người thanh tú, dáng người thon thả, mặt mày nhu nhược quả thực dễ dàng hấp dẫn Tần Vương.

Cho lão ma ma cùng tỳ nữ bên người một ánh mắt, hai người liền cúi người, không màng Tần Vương còn đang xoa bắp chân tê mỏi hung hăng trừng mắt Vương phi nhà mình, mỗi người một cánh tay nâng đứa nhỏ mồ côi kia lên, nâng nàng ra khỏi phủ Tần Vương.

Đứa nhỏ mồ côi kia tất nhiên không muốn, khóc lóc nói muốn Vương phi nhân từ, Tần Vương điện hạ chỉ là cho nàng tiền chôn cha, là nàng chân thành muốn báo đáp điện hạ, chỉ nguyện lưu lại trong phủ làm nô tì, khổ hay mệt đều không sợ.

Lý Tiên Nhi cười: "Ối chà, muốn báo ân cho điện hạ đúng không? Vừa lúc điện hạ có một toà thôn trang ở ngoài ngoại ô kinh thành đang thiếu người xử lý...... Ngươi tới, liền đem đứa mồ côi này đi thôn trang đi, xem có việc gì, giao cho nàng làm."

Đứa bé mồ côi kia không ngờ lại thành như vậy, lại khóc cầu chỉ muốn lưu lại cạnh Tần Vương điện hạ.

Lý Tiên Nhi tất nhiên là lười đi để ý nàng, kêu người đóng của phủ, không màng Tần Vương dậm chân, quay đầu phân phó hạ nhân bốn phía, một tay nhéo lỗ tai Tạ Thành, cười lạnh hai tiếng: "Điện hạ thật đúng là giàu tình cảm và nhân từ ghê."

Tạ Thành đánh không lại Lý Tiên Nhi, lửa giận trong lòng không thể phát tiết, chỉ có thể quát tháo ngoài miệng nói muốn hưu ác phụ Lý Tiên Nhi này.

Lý Tiên Nhi nhéo lỗ tai Tạ Thành, nghĩ nghĩ lại lộ ra một nụ cười, làm như thương tâm nói: "Điện hạ thật đúng là bạc tình lại hẹp hòi, trước đó vài ngày còn nói chỉ muốn một mình Tiên Nhi, mặt khác những hoa thơm cỏ dại khác chỉ là mây bay thoảng qua...... Thôi thôi, điện hạ nếu thật sự ghét Tiên Nhi, Tiên Nhi thu thập đồ đạc về nhà mẹ đẻ vậy, cũng đỡ để điện hạ thấy rồi lại phiền lòng."

"Không được!" Tạ Thành hoảng sợ, hắn vốn chỉ nói cho oai thôi, muốn dùng hợp ly uy hiếp Lý Tiên Nhi, lại quên mất gia thế nhà mẹ đẻ của vị thê tử này, Lý thái phó là đại nho đương thời, học trò trải rộng khắp Đại Tấn, có thể nói là văn nhân đứng đầu, nếu là chọc giận lão nhân gia, Tạ Thành liền có thể trở mặt với một nửa quan văn trong triều.

Hắn còn mơ ước ngôi vị hoàng đế đó? Sao có thể đắc tội với cha vợ được?!

Tâm tư biến hóa trong chớp mắt, Tạ Thành lại nhìn về phía Lý Tiên Nhi, sớm đã quên bộ dáng của đứa nhỏ mồ côi bán thân chôn cha kia, chỉ có nhất định phải dỗ vị Vương phi này của mình thật tốt, ngàn vạn lần không thể để nàng trở về nhà mẹ đẻ!

Vì thế Lý Tiên Nhi liền thấy một vòng biến hoá sắc mặt của Tạ Thành, nóng nảy cũng không còn, tức giận cũng không có, chỉ phụ họa nói, "Đứa mồ côi kia vừa thấy là biết kẻ có tâm tư bất chính, là bổn vương ngốc, không nhờ có nhãn tuệ cao siêu của Vương phi......"

Bên này Tạ Thành cưới một Vương phi bá đạo, còn không có tỉnh quá mức phát hiện mình chìm vào một cái hố to, đầu kia mấy thế gia cho người quan sát động tĩnh của phủ Tần Vương bắt đầu hành động.

Chỉ một lát, gần như là toàn bộ thế gia thượng lưu trong kinh thành đều biết được chuyện cười là Tần Vương mang về phủ một bé gái mồ côi, lại bị Vương phi phủi tay ném vào biệt trang.

"Đừng nhìn Tần Vương phi là con gái của Thái phó, nhưng tính nết nàng lại không giống lão thái phó chút nào." Có người lắm mồm nói, "Tần Vương phi lúc này mới gả đến phủ Tần Vương bao lâu? Giờ nhìn lại xem hậu viện Tần Vương giờ còn được mấy người? Nàng cũng quá bá đạo đi, Tần Vương thế mà cũng tốt tính thật, nàng làm gì cũng mặc kệ nàng"

"Tần Vương kia tốt tính chỗ nào? Rõ ràng là cưới một đại Phật về nhà, chọc không được cũng tức giận không được."

"Tần Vương phi tuổi còn trẻ, nhưng hoá ra cũng rất ghen......"

Chuyện này truyền qua ba bốn ngày mới đến tai Bạch Quả, vốn là đi ra ngoài chọn mua tôi tớ lại nghe được chuyện từ miệng gã sai vặt bên người cậu, gã sai vặt kia cũng có ý muốn lấy lòng cậu nên mới nói cho Bạch Quả nghe.

Bạch Quả nghe việc này, đầu tiên là ngẩn người, lúc này mới nhớ tới này thế mà lại chính là đứa bé mồ côi bán mình chôn cha mà bản thân cùng biểu ca bắt gặp được trên đường. Nghĩ lại, cậu còn thầm nghĩ Tần Vương phi quả thực là người mãnh mẽ quyết đoán,chắc chắn sẽ không để đứa bé mồ côi kia ở lại trong phủ, lại không ngờ đối phương lại quyết đoán tới nỗi vừa mới gặp mặt đã ném người ta văng ra ngoài.

Nhưng...... Thật là vừa lợi hại vừa dũng khí.

Nghĩ như vậy, không biết sao lúc sau tâm tư của cậu lại im lặng bay đến phủ Tĩnh Vương.

Thức ăn cho cá ở trong tay tiến đến gần ao, bầy cá một trước một sau chen lấn tranh giành thức ăn, Bạch Quả duỗi tay nghịch nước trong ao, bầy cá sợ hãi chạy tán loạn, không bình thường một lát lại tụ họp lại thành một đàn.

"Biểu công tử đang nghĩ đến Tĩnh Vương điện hạ sao?" Gã sai vặt đi theo bên người cậu nhìn mặt đoán ý, cẩn thận hỏi.

Bạch Quả giương mắt, nhìn đến cành cây khô ở trong phủ nay đã mọc chồi non, sửng sốt trong chốc lát mới hoàn hồn nói: "Tĩnh Vương điện hạ đi phương nam, cũng đã qua vài tháng rồi......"

Lúc đi là trời giá rét, tuyết trắng xóa, nhưng bây giờ tuyết đã tan, vạn vật sống lại, duy độc chỉ có một người vẫn không thấy bóng dáng.

Gã sai vặt cẩn thận đánh giá thần sắc bây giờ của biểu công tử, nâng trà ấm tới, cười nói: "Công tử nhớ Tĩnh Vương điện hạ, có lẽ Tĩnh Vương điện hạ cũng rất nhớ công tử, tuy bây giờ không có tin tức, nhưng cũng không chừng ngày mai Tĩnh Vương điện hạ liền hồi kinh đó?"

Bạch Quả nói: "...... Ngươi chỉ dùng mấy lời này để dỗ ta."

Gã sai vặt kia vô tội: "Chung quy Tĩnh Vương điện hạ sẽ không trở lại quá trễ sau ngày kết hôn với biểu công tử rồi mới trở về."

Bạch Quả nghe gã sai vặt nói như vậy, lỗ tai được dỗ trong chớp mắt, dứt khoát đứng dậy nói: "Biểu ca cùng cữu cữu sắp hồi phủ, ngươi mau đi xem tiền viện đã chuẩn bị tốt bữa tối chưa? Nếu, nếu chuẩn bị tốt, ngươi lại nói với phòng bếp một tiếng, trước đó vài ngày sau khi ăn xong nước canh thật sự quá nhiều, kêu Lý đầu bếp thương xót, cho đêm nay tiết kiệm nước canh một chút......"

Trong lòng gã sai vặt biết Bạch Quả da mặt mỏng, là cố ý đuổi mình đi, liền rất nhanh dựa theo phân phó mà tránh ra.

Bạch Quả nói nước canh kia tất nhiên chính là dược thiện cho thêm rễ của nhân sâm vương vào, không thể tuỳ tiện bỏ qua, vì thế mặc kệ cậu có phân phó như thế nào, sau khi ăn xong nước canh vẫn là bị đặt ở trước mắt, Bạch Quả chỉ khổ hề hề mà làm mặt thảm trước mặt bị hai phụ tử Vệ gia giám sát uống hết nước canh.

Như thế một tháng trôi qua, lúc trước Bạch Quả mệt mỏi vì bị hạ khí huyết giờ đã được nước canh bồi bổ cho khoẻ mạnh, người cũng càng thêm trắng nõn.

"Tiểu công tử nhà ai đây, bộ dáng tươi ngon mộng nước đến thế, làm tâm bổn thiếu gia thật ngứa ngáy khó chịu." Vệ Lương Âm dùng chuôi kiếm hơi hơi nâng cằm Bạch Quả, dùng ngữ khí ngả ngớn ăn chơi nói, "Không bằng tiểu công tử theo thiếu gia ta đi, sau này thiếu gia chắc chắn sẽ không bạc đãi, cho ngươi cơm ngon rượu say."

Bạch Quả buông bút trong tay, ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn y: "Biểu ca đang làm cái gì vậy?"

Vệ Lương Âm nhảy dựng lên, trở tay chống lên bàn đọc sách của Bạch Quả, trong lòng ngực ôm kiếm nói: "Hôm nay ta ở bên ngoài nghe thấy được một chuyện, muốn nói cho Bạch Quả biết."

Bạch Quả ngước mắt, buồn cười nói: "Muốn ta biết cái gì?"

"Ưmm......" Vệ Lương Âm cố ý úp úp mở mở, "Ví dụ như, chuyện này có liên quan với Tĩnh Vương?"

Bạch Quả nghĩ nghĩ: "Là tin tức điện hạ ở phương nam tiêu diệt hết bang phái truyền về kinh?"

Vệ Lương Âm chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng mà nói: "Ngươi nghe người nào nói vậy?"

Bạch Quả lắc đầu, cười nói: "Ta đoán."

"Vậy ngươi thật sự đoán được." Vệ Lương Âm lắc đầu, lại liếc nhìn Bạch Quả một cái, nhỏ giọng nói thầm nói, "Ta biết tuy ngoài miệng ngươi không nói gì, nhưng tâm hồn vẫn luôn hướng về phía nam nhân thúi kia...... Hắn rốt cuộc có cái gì tốt, mới gặp nhau có mấy lần, ngươi liền tâm tâm niệm niệm nhớ về hắn."

Bạch Quả sửng sốt, rũ mắt chậm nói: "...... Biểu ca đừng có nói bậy."

Tuy là nói như vậy, nhưng gò má ửng đỏ của cậu đã bán đứng cậu.

Vệ Lương Âm cũng không chọc cậu, chỉ lắc lắc đầu, học ngữ khí của Vệ Tây Châu, trầm giọng nói: "Thật đúng là càng lớn càng không tốt, ai, không nói, không nói."

Bạch Quả biết Vệ Lương Âm đây là đang chọc ghẹo cậu, không khỏi tức giận đến cười ra tiếng , nhắm vai Vệ Lương Âm đấm hai cái.

Bên này hai người ở trong phủ tướng quân chơi đùa, một đầu khác biết được tin Tĩnh Vương tiêu diệt bang phái lớn phương nam sắp khởi hành về kinh chính là trong phủ Xương Bình Bá, Hà thị ngồi ở trên giường, một ngụm một ngụm được tỳ nữ bên người Ngọc Chi đút chén thuốc, cả người đều đứng ngồi không yên lên.

"Phu nhân khó chịu chỗ nào trong người, sao hôm nay lại nhíu mày tâm thần không yên vậy?" Ngọc Chi lo lắng nói.

Hà thị sắc mặt sầu khổ, từ cái lần tiến cung gặp tỷ ruột Huệ tần, tinh khí cả người nàng gần như rút cạn, bị phong hàn kéo dài vài tháng mà vẫn không tốt lên.

"Phu nhân?" Ngọc Chi buông chén thuốc.

Hà thị than thở, chậm chạp nói: "Ngươi chuẩn bị một phần lễ, đợi ngày mai cùng ta đi tới phủ tướng quân một chuyến, đem đại công tử trở về."

Ngọc Chi kinh ngạc mà nâng lên mặt: "Phu nhân không phải chán ghét đại công tử mà, sao giờ lại......?"

Hà thị lạnh giọng đánh gãy nàng nói: "Dù sao đại công tử cũng là trưởng tử của bá phủ, là con ruột của bá gia, làm sao có đạo lý sống trong nhà của cữu cữu. Huống hồ đại công tử được bệ hạ ban cho làm chuẩn Tĩnh Vương phi, bây giờ Tĩnh Vương hồi kinh, đại công tử cũng sắp xuất giá, bất luận tình cảm ngày xưa như thế nào, nhưng lúc hắn xuất giá cũng phải xuất giá ở phủ Xương Bình Bá."

Ngọc Chi nghe vậy, liền gật đầu nói: "Phu nhân nói phải, vậy nô tỳ liền đi chuẩn bị."

"Lui ra đi."

Hà thị nhắm mắt, nói xong lời này sắc mặt nàng càng thêm khó coi.

Nàng khắt khe với trưởng tử của hầu phủ mười mấy năm, hiện giờ lại vì bị tỷ ruột uy hiếp mà đi lấy lòng cái loại tiện nhân mà nàng từng căm ghét kia.

Thật đúng là mỉa mai đến cực điểm.

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play