Có một câu nói rằng: "Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt."

Lời này chính là đang nói hiện trạng của Cố Phù, thật vất vả mới bơm thêm được dũng khí giờ lại giống như quả bóng cao su bị chọc cho xì hơi, tất cả tự tin đều bay sạch sẽ. Nàng chớp mắt, bây giờ cũng không làm thế nào cho phải.

Theo như lời nói, sau đó tự khắc rời đi? Lần này mà về nhà sợ là bị vị đại tẩu tâm cao khí ngạo nhà mình mắng cho chết mất.

Nghĩ đến chuyện trước khi ra khỏi nhà mẫu thân âm thầm dặn dò cùng tha thiết chờ đợi, mông Cố Phù tự nhiên dính chặt trên ghế của phủ tướng quân, có chết cũng phải ăn vạ ở lại chứ không muốn rời đi.

"Tiểu cô nương à, không thể ngờ còn rất kiên trì." Vệ Lương Âm ôm cánh tay đứng ở ngoài hành lang cửa chính đón gió, không tức giận nói.

Cố Phù dùng tay áo lau lau mắt, không nói lời nào.

Bạch Quả lo lắng mà nhìn về phía Cố Phù, sợ Vệ Lương Âm bức tiểu cô nương này đến phát khóc.

"Không bằng lại uống thêm chén trà?" Bạch Quả nghĩ nghĩ nói, "Hoặc là ở trong phủ dùng cơm xong lại về nhà cũng không muộn?Đầu bếp trong phủ tưởng quân cũng là từ biên quan trở về, vị thức ăn so với kinh đô hơi khác xa, nói không chừng cô sẽ thích ha?"

Cố Phù ngước mắt, đôi mắt hồng hồng, cuối cùng cũng không khóc, chỉ nhẹ giọng nói: "Vậy đa tạ đại công tử tiếp đón."

Vệ Lương Âm thấy thế lắc đầu, lại cũng cam chịu để tiểu cô nương lưu lại.

Cố Phù là đích nữ của Cố gia, tuy được sủng ái, nhưng học quy củ cũng nhiều, huynh trưởng là độc đinh duy nhất trong nhà, vì vậy toàn bộ hy vọng của cha mẹ đều ký thác hết lên người Cố Tử Tu, dù Cố Tử Tu xảy ra chuyện, cả nhà nhất định sẽ cùng nhau bận tâm vì hắn, vì hắn giải quyết tốt hậu quả, vì hắn trải gạch lót đường.

Giống như lúc này, rõ ràng là chuyện của đại tẩu nhà mình, lại bởi vì bản thân không buông bỏ được mặt mũi, không chịu vứt bỏ thể diện, lại bức em chồng là nàng đây ra mặt làm thuyết khách.

May mà người gặp trong phủ tướng quân là hai song nhi trẻ tuổi, một vị đại công tử tính tình ôn hòa rất dễ nói chuyện, một vị khác tuy rằng lực công kích có chút mạnh, nhưng cũng không phải là người không nói lý gây khó khăn cho người khác, cho nên hiện giờ nàng mới có thể mặt dày mày dạn lưu lại phủ tướng quân, cùng này hai người dùng bữa, tiện đà nỗ lực thuyết phục.

Nhưng mà, nói thật......

Hương vị đồ ăn trong phủ tướng quân, quả thực không tồi? So với đầu bếp trong nhà mình thì khá hơn nhiều.

Cố Phù ăn bữa tối, như đang đi vào cõi thần tiên ở phía chân trời.

Mà Vệ Tây Châu nghe được hai đứa nhỏ nhà mình kêu cô nương nhà Cố gia ở lại ăn cơm, vì tránh tị hiềm nên đã sớm hẹn đồng nghiệp đi tửu lâu uống rượu.

"Vệ công tử thật sự không muốn cho Cố gia chút thể diện?" Bữa tối trôi qua, Cố Phù thu hồi suy nghĩ, rốt cuộc vẫn không cam lòng nói.

Vệ Lương Âm nói: "Nếu là không cho phủ các ngươi mặt mũi, ngươi cho rằng phủ tướng quân này là nơi mà một cô nương như ngươi có thể tuỳ tiện ra ra vào vào, còn muốn ở lại ăn cơm?"

Cố Phù nói: "Nhưng Vệ công tử cự tuyệt thiệp mời của Cố gia ta."

Vệ Lương Âm đỡ trán: "Tiểu cô nương à...... Sao đi nữa ngươi cũng không thể thoát khỏi đề tài này nói chuyện khác được à?"

Cố Phù nhún vai, quy củ của quý nữ cũng không thèm để ý, chỉ bưng mặt thẳng nói: "Vệ công tử tốt bụng ơi, tiểu nữ rất đáng thương, để có thể kêu ta trở về phủ cũng không dễ dàng gì."

Bạch Quả thấy thế không khỏi khẽ cười một tiếng: "Cố cô nương cô đang nói gì vậy?"

Cố Phù mím miệng, nhìn về phía Bạch Quả, hoặc là làm hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, chắp tay trước ngực: "Đại công tử cũng cực kỳ tốt bụng luôn, giúp tiểu nữ khuyên nhủ Vệ công tử đi?"

Bạch Quả: "Umm......"

Vệ Lương Âm thật là bị Cố Phù thúc giục đến phiền, sắc mặt y sa sầm, nhưng lại không thể đi trách cứ một nữ tử tay trói gà không chặt, chỉ lạnh mặt, bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Quả: "Ngươi nói xem phải làm sao bay giờ?" Người Cố gia kêu một nữ tử nhu nhược tới cầu xin người ta, thực sự là không biết xấu hổ chút nào.

Bạch Quả có chút không đành lòng nhìn Cố Phù như vậy, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Với Bạch Ý, mẫu thuẫn giữa ta với hắn không phải là ngày một ngày hai, tất nhiên là không muốn qua lại với hắn, chỉ hy vọng mỗi người mạnh khỏe, mà biểu ca biết ý ta, tự nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, không muốn cùng Bạch Ý giao thoa, mong rằng Cố cô nương thông cảm một chút, chớ nên lại khó xử chúng ta."

Cố Phù nghe vậy, mím môi cười khổ: "Hai vị công tử thực sự không muốn, tiểu nữ liền không bắt buộc...... Hôm nay là tiểu nữ quấy rầy hơi nhiều, vất vả cho nhị vị công tử phải chiêu đãi."

"Không sao." Bạch Quả cười cười nói, "Hoan nghênh cô thường tới trong phủ chơi."

Tranh thủ ban ngày, cuối cùng Cố Phù cũng thất bại trở về, Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm cũng không để việc này ở trong lòng, chỉ là qua hai ngày sau bữa tiệc xem kịch của Thiếu phu nhân có chút tiếng gió.

Nghe nói ngày ấy, không ít quý tử quý nữ thế gia đi tới Cố gia, trong đó Tần Vương phi là người có thân phận quý trọng nhất, nghe nói ngày đó yến hội cực kỳ náo nhiệt, chẳng qua Tần Vương phi chơi chỉ đúng một canh giờ rồi đột nhiên sát khí bừng bừng trở về, lúc trưa thì có một chuyện truyền ra từ trong phủ rằng có một thị nữ làm vỡ bình hoa yêu thích của Tần Vương phi nên bị trục xuất.

Có người có tâm chú ý thấy thị nữ kia có nhan sắc xinh đẹp, lúc bị trục xuất thì quần áo xộc xệch lộn xộn, mặt mang sắc xuân. Nhìn như thế, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bình hoa bị vỡ chỉ là nguỵ trang, e là chuyện Tần Vương hồi phủ bắt gian mới là chuyện chính, thị nữ đáng thương bò lên giường thất bại bị đuổi ra phủ, ngày tháng về sau sợ là khá thảm.

"Tần Vương phi này thật đúng là mạnh mẽ" Vệ Lương Âm nghe bát quái, lải nhải với Bạch Quả.

Bạch Quả nghĩ nghĩ thân phận của Tần Vương phi, cười nói: "Tần Vương phi lúc chưa xuất giá đã có tính tình nóng nảy, nàng có thể làm ra loại chuyện này, thật ra ta cũng không quá kinh ngạc, thậm chí còn có chút hâm mộ."

Vệ Lương Âm nói: "Ngươi hâm mộ nàng?"

Dứt lời, y liền nhận ra chỉ còn mấy tháng nữa thôi biểu đệ ngoan ngoãn trước mắt đây sẽ trở thành Tĩnh Vương phi, liền giận sôi máu.

"Nếu Tĩnh Vương kia sau khi cưới ngươi dám trêu hoa ghẹo nguyệt, để xem ta với cha ta có đánh hắn thành đầu chó không." Vệ Lương Âm xoa bóp nắm tay, vẻ mặt âm trầm.

Bạch Quả cười cười, trầm tĩnh nói: "Biểu ca nói gì vậy, Tĩnh Vương điện hạ là hậu duệ quý tộc, các ngươi đánh hắn là không muốn sống nữa sao? Huống hồ Tĩnh Vương điện hạ có tính cách trầm ổn, nhiều năm như vậy trong phủ cũng không có xuất hiện chuyện lộn xộn, nghĩ đến sau này cũng sẽ không xằng bậy giống như Tần Vương điện hạ."

Vệ Lương Âm nghe vậy, liếc Bạch Quả một cái: "Ngươi đúng là, còn chưa được hắn rước vào cửa, đã nói hộ thay hắn."

Bạch Quả chớp chớp mắt, cười lắc lắc cánh tay Vệ Lương Âm, ngay cả làm nũng cũng dùng tới.

Vệ Lương Âm cũng chỉ thuận miệng nói, tức giận trong lòng trở vài hơi cũng đột nhiên tan biến.

Thật ra Bạch Quả hiểu rõ bản thân mình, cậu cũng không phải che chở Tĩnh Vương, chỉ là nói ra những lời thật lòng. Tĩnh Vương quả thật không phải người xằng bậy, trước kia không có nạp người vào phủ, đó là bởi vì cả trai lẫn nữ trên thế gian này đều không thể tiến vào lòng hắn, mà mình lại may mắn được tiếp nhận, thật sự là vận khí tốt đến mức không nói nên lời.

Có lẽ Tĩnh Vương điện hạ thích cậu, nhưng phần yêu thích này tới không rõ nguyên do, Bạch Quả cũng không thể xác định, phần yêu thích này ở trong lòng Tĩnh Vương có thể kiên trì được bao lâu. Gả vào phủ Tĩnh Vương là chuyện đã định, so với mong muốn chờ đợi rời khỏi phủ Xương Bình Hầu ở trong lòng lúc tuyển tú, hiện giờ sự tham lam trong lòng cậu ngày càng nhiều thêm, chỉ mong là lòng yêu thích của Tĩnh Vương ở lại lâu thêm một chút, lâu thêm một chút thôi.

Trong lòng tràn đầy suy nghĩ miên man, một đêm này Bạch Quả lăn qua lộn lại trên giường ngủ không được.

Cuối cùng, cậu chìm vào trong giấc mơ, là một giấc mơ vừa dài dòng lại mệt mỏi.

Trong mộng cậu chưa từng tham dự tuyển tú trong cung, ngược lại là thứ muội nắm lấy cơ hội, sau khi tiến cung được Tấn Nguyên Đế yêu thích bị lưu ở trong cung, từ đó nặng nặng nề nề trôi qua. Về phần cậu, sau khi thứ muội được lưu lại trong cung, mẹ kế Hà thị liền tùy tiện tìm nhà chồng có gia thế thoạt nhìn không tệ cho cậu, bởi vì một lần ngoài ý muốn nho nhỏ, cậu không cẩn thận nghe được có nha hoàn trong phủ nói xấu, chỉ nói là tướng công tương lai của cậu là một tên bạo chúa sau khi uống say, mấy nha đầu thông phòng hầu hạ gã trước đó đều bị tra tấn đến chết, chỉ là bị người trong nhà giấu kín kẽ, cho nên người ngoài chưa từng biết được.

Nhưng chuyện này đối với mấy thế gia trong kinh có gì là bí mật, Bạch Quả tất nhiên không tin Hà thị không biết nội tình, nhưng đó là vì biết rõ Hà thị ghét cậu, cậu mới càng thêm kinh hồn táng đảm, tay chân lạnh lẽo.

Trong mộng Bạch Quả ôm cánh tay ở chỗ núi giả tránh tuyết rơi, chỉ cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng, có lẽ chỉ có người bị buộc đến tuyệt cảnh mới có thể bộc phát ra phản kháng không tiếng động, trong mộng Bạch Quả sau khi biết được chân tướng, cẩn thận lên kế hoạch vạch đường trốn khỏi phủ Xướng Bình Hầu, cậu vì để Hạ thị hạ thấp cảnh giác, biết rõ thứ đối phương đưa tới là thuốc đoạn tử tuyệt tôn, nhưng mặt vẫn dứt khoát không đổi sắc, uống một hơi cạn sạch.

Trong mộng quá trình trên đường chạy trốn đơn giản không thể nào tả, nhưng từ nhỏ bị nhốt ở hầu phủ, bị nói là tên ngốc thì biết thế giới bên ngoài phủ là cái dạng gì sao? Gầy yếu mỏi mệt, Bạch Quả chỉ mang theo một tai nải nhỏ, thậm chí tiền bạc cũng chỉ ít ỏi.

Cậu lang thang không có mục tiêu du đãng khắp nơi, thẳng đến khi bị người hầu phủ khắp nơi tìm kiếm, cậu mới trộm chạy đến ngoại ô kinh thành, đói bụng thì ăn một chút quả rụng trên mặt đất, khát thì uống chút nước sông, ngày đêm lo lắng hãi hùng.

Sau đó cảnh trong mơ có chút hỗn loạn, Bạch Quả chỉ nhìn thấy mình đi đến một chỗ sâu trong rừng, có tiếng đao kiếm, lúc sau tiếng đao kiếm mất đi, sâu trong đám rơm rạ bản thân lại phát hiện ra một nam nhân đang tắm trong máu.

Nam nhân không biết còn sống hay chết, trên người chỉ có một thỏi bạc trắng, Bạch Quả nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy bạc trắng ra, liền muốn rời đi.

Nhưng có lẽ không thể vượt qua được rào cản trong lòng, cậu rời đi sau đó không lâu sau đi được nửa đường thì trở lại, trong tay kéo theo một tấm ván gỗ tìm thấy ở đâu đó, cao khoảng bằng một người.

Đem nam nhân còn chút hơi thở kia lên trên tấm ván gỗ, trong mộng Bạch Quả cắn chặt răng, cuối cùng xoay người đưa mắt nhìn kinh đô phồn hoa rồi đi về hướng ngược lại.

Cảnh trong mơ rất luôn kỳ quái, Bạch Quả đắm chìm ở trong mộng, chỉ cảm thấy nội tâm mờ mịt vô cùng, cậu nâng nam nhân lên chậm rãi hành tẩu, lại phát hiện trời đất bao la, thế mà lại không có chỗ để con người đặt chân cắm rễ.

Trống mịt rỗng mịt mờ trong mộng khiến người ta sợ hãi, trên trán Bạch Quả dần dần toát ra lớp mồ hôi mỏng, thẳng đến khi gà trống ở nơi phương xa gáy một hơi, cậu đột nhiên mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Hơi hơi nghiêng đầu, chân trời mênh mông còn tối, chưa sáng.

"Biểu công tử?"

Gã sai vặt hầu hạ bên ngoài phòng nghe thấy tiếng động, ở ngoài cửa khẻ hỏi ý.

Bạch Quả chớp chớp mắt, sờ sờ quần áo trên người, vén quần áo lên nhìn bụng mình, sửng sốt  một lúc lâu sau, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, mang tới giúp ta một bồn nước."

Gã sai vặt ngoài cửa lên tiếng, bước chân dần dần đi xa.

Bạch Quả "Ha" ra một hơi, ngồi ở đầu giường không hiểu lắc lắc đầu, rõ ràng chỉ là giấc mơ, lại không biết sao làm lòng cậu có chút không yên.

Lại khó chịu mà nhắm mắt, trước mắt cậu lại dần dần hiện lên khuôn mặt không rõ ở trong mơ kia, nam nhân cả người tắm máu.

Đó...... Là ai?

Nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Quả đột nhiên giật mình, mở mắt ra.

Không biết vì sao, cậu cảm thấy, hình như có chuyện gì đó khiến người ta khổ sở bất an, sắp xảy ra.

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play