"Chà, mùa đông năm nay so với năm trước còn lạnh hơn. Ta còn nhớ rõ ngày cuối năm năm trước  lúc ấy chỉ có hai ba ngày là tuyết rơi, đâu giống năm nay tuyết rơi liên miên dường như đã nửa tháng rồi mà vẫn chưa ngừng, trông có vẻ còn dài dài."Bên trong hoàng cung, tranh thủ lúc rảnh rỗi tiểu nô tỳ quét tước xong tuyết đọng ở ngự hoa viên, thở ra một luồng khói trắng, từng người kéo tay tỷ muội của mình, nhỏ giọng trò chuyện.

"Các ngươi nói xem, đợi đến cuối năm, mấy vị tiểu thư công tử trong Trữ Tú cung kia cuối cùng ai sẽ là người có địa vị cao nhất?" Mấy cung nữ nô tì mới vào cung chưa học được cách bĩnh tĩnh trước mưa gió sừng sững như núi của các ma ma, đối với mấy chuyện nhỏ nhỏ trong cung vẫn không kiềm được tính hiếu kỳ của trẻ con.

"Lúc trước ta thấy vị quý nữ của Ninh thị vô cùng có tiềm năng, đáng tiếc là số mệnh của nàng vẫn không tốt bằng mấy vị nương nương trước, chỉ vì một thằng đệ đệ khốn nạn, thế mà lại kéo toàn bộ Ninh thị xuống nước...... Vẫn là không có duyên phận với vị trí hoàng hậu."

"Rất đúng rất đúng, trước mắt chỉ đánh giá về gia thế, thân phận hiển quý nhất còn có lục quý tử Lục Chỉ Lương, đáng tiếc là bệ hạ của chúng ta chỉ thích nữ, chỉ cần nhìn bộ dáng cô đơn vắng vẻ của nương nương Trương quý quân ở trong cung, cũng hiểu được lục quý tử cũng rất khó khăn."

"Theo như các ngươi nói, bệ hạ chúng ta lại không phải hôn quân, cho dù không thích nương nương Trương quý quân, nhưng nương nương cái gì có cũng nên có, bệ hạ chưa từng chu cấp thiếu, ngược lại, ngươi xem Huệ phi nương nương đã từng được bệ hạ sủng ái cực điểm, bây giờ lại thành quý nhân, nhìn là biết đã sớm thất sủng, cái gì cũng không có."

"Lời này có lý, không người nào tốt quá một trăm ngày, hoa đẹp cũng tàn...... Tại trong hoàng cung này, xuất thân tốt mới là tốt nhất." Tiểu cung nữ phát ra tiếng cảm khái, sờ sờ gương mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, cười hì hì nói, "Vậy có lẽ, quý tử Lục gia cũng có khả năng rất lớn."

"Ai biết được?" Đồng bạn hạ giọng, thu thu cổ tay áo, dậm chân một cái nhìn bốn phía, lôi kéo tiểu cung nữ đi ra phía sau núi giả, "Đi đi, không quan tâm vị quý tử quý nữ nào lên hậu vị, trái phải cũng không liên quan tới chúng ta, trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, ngày mai liệu chúng ta còn có thể ở đây quét tuyết? Nói những lời mất công sức này, còn không biết là đã hít bao nhiêu khí lạnh vào trong bụng, để coi buổi tối ngươi có than đau không......"

Giọng nói của hai nô tỳ xa dần, với bóng dáng liên miên không dứt phất phới giữa làn bông tuyết.

Lúc này, Huệ phi...... Không, bây giờ nên nói là Huệ quý nhân đang co rúc ở trong thiên điện giữa hai lối vào, trong cơn giận dữ hỏi nô tài hôm nay mang than tới: "Hôm nay chỉ có mỗi nửa cân than ngươi rốt cuộc muốn bản cung đốt kiểu gì?Tuyết đã rơi hơn nửa tháng, than thì mỗi ngày càng thiếu, có phải cực kỳ muốn bản cung lạnh chết không hả?!"

"Quý nhân bớt giận, phòng nhiên liệu phân cho quý nhân mỗi tháng nửa cân than, nô tài cũng chỉ làm theo lệnh, quý nhân cũng không thể oan uổng nô tài được." Nô tài này liền quỳ trên mặt đất, nhưng thần sắc lại không có run sợ hay co rúm gì cả, chỉ là cười làm lành nói, "Quý nhân nếu cảm thấy có người cố ý khắt khe ngài, thì có thể tới tìm phòng quản sự hỏi, nô tài không có biện pháp."

Huệ quý nhân sửng sốt, trên mặt ngưng tụ tức giận, vô lực mà ngồi ở trên nhuyễn tháp mà ngẩn ngơ nhìn, cả người đều như mất hồn.

Nô tài kia còn muốn đưa than cho mấy cung khác, thấy Huệ quý nhân không nói lời nào, liền quỳ an ra phòng.

"Tại sao ngày nào cũng phải tới đây." Nô tài kia oán giận với đồng bạn ở ngoài phòng nói, "Hôm nay là than, hôm qua là thức ăn, ngày hôm trước là vải vóc, ngày trước đó nữa lại là cài tóc, quý nhân này còn không biết nhìn lại mình xem mình có thân phận gì, hay là còn cho rằng mình người được sủng nhất hậu cung, muốn này lại muốn kia, ta khinh!"

"Nàng cũng không làm được mấy ngày nữa đâu."

"Làm sao?" Đồng bạn nghi hoặc.

Bên trên người nô tài đưa than kia có một người cha nuôi quan hệ rất tốt, hắn chỉ đem lời nghe được từ cha nuôi mà ậm ừ nói: "Nghe nói là ngày thịnh điển phong hậu đã được Khâm Thiên Giám tính xong, cụ thể là vị nào được đăng hậu thì tạm thời chưa biết, nhưng bệ hạ cũng đã quyết định muốn nhân cơ hội này phong hậu...... Vậy tên Bảo tài tử kia có thể một bước lên trời"

"Chặc, Hà quý nhân kia thật thảm."

Trong hoàng cung này ai mà không biết, Bảo tài tử cùng với Hà quý nhân có thù oán.

Nhớ trước đây Bảo tài tử còn chưa được Tấn Nguyên Đế nhìn thấy, thì từng là nhà hoàn quét rác dưới trướng của Huệ quý quân, sau khi Bảo tài tử bị Tấn Nguyên Đế kéo lên long sàng, được sủng ái, trong phút chốc cực kỳ nổi bật, Huệ quý nhân liền vì thế ghen ghét trong lòng, khi ngẫu nhiên gặp được ở Ngự Hoa Viên thì liền dùng địa vị ức hiếp người, cực kỳ coi thường kinh nhục Bảo tài tử.

Cũng ngẫu nhiên, ngày ấy Tấn Nguyên Đế cũng đúng lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên, vừa lúc gặp được tình huống phi tần đấu đá nhau, lập tức tức giận, biếm Huệ phi, thu hồi phong hào, cũng là Huệ quý nhân bây giờ.

Về phần Bảo tài tử? Nàng tuy bị Huệ quý nhân bắt nạt, rồi lại được Tấn Nguyên Đế thương tiếc, nhưng kẻ hèn này trong mấy tháng, đã ở trong cung thay thế Huệ phi, trở thành sủng phi.

Đối với biến động thay đổi người sủng ái trong hậu cung của Tấn Nguyên Đế, từ trong ra ngoài đều bất động thanh sắc.

Các phi tần có địa vị cao trong cung ví dụ như Vinh phi cùng Lệ tần đều có con trai con gái, tất nhiên là vững như Thái sơn, mà đối với Trương quý quân nhiều năm triền miên trên giường bệnh mà nói, Bảo tài tử hay Hà quý nhân vô luận là ai chiếm sủng phi thì đối với hắn đều như nhau, còn về phần phong tước mấy vị tiểu chủ trong Trữ Tú Cung ......

Trái phải vẫn là chuyện phong hậu quan trọng hơn.

Tuyết rơi nguyên một ngày ngày hôm sau vẫn chưa hết, cuối năm năm nay cho dù dùng lời gì cũng không thể miêu tả được, đều khiến người ta phải gian nan.

Cũng không hiểu được Lệ tần mẹ đẻ của Tần Vương làm sao lay động được Tấn Nguyên Đế, ngay từ đầu hôn sự của Tạ Lâm được xếp trước hôn sự của Tứ hoàng tử Tạ Thành đều được Tấn Nguyên Đế đề ra, năm trước Khâm Thiên Giám liền vội vàng tính ngày, nạp lễ đính hôn đều liền mạch lưu loát, ngày vừa đến, đích nữ Lý thị Lý Tiên Nhi là cô dâu liền được diễn tấu sáo nhạc hỉ và trống đưa lên kiệu hoa.

Nhưng mà do tội lỗi mấy tháng đầu Tạ Thành gây ra, hôn sự của thân vương vốn nên náo nhiệt giờ lại có phần lạnh nhạt, rất nhiều quan viên trong kinh đều sợ bị Tấn Nguyên Đế chụp cái mũ kết bè kết cánh với Tần Vương Tạ Thành, nên không dám ngang nhiên chúc mừng, chỉ phái người tặng lễ trước. Mà lại vừa lúc gặp vào ngày tuyết lớn, Thái Tử Tạ Chiêu vốn là người  thay Tấn Nguyên Đế xuất hiện đọc diễn văn cho khách khứa thì bệnh lại bộc phát nặng, giọng nói nhất thời không nói được, ở Đông Cung nghỉ ngơi không ra cửa.

Rơi vào đường cùng, Dự Vương Tạ Cừ không thể không tạm thay huynh trưởng Thái Tử, cầm thánh chỉ trình diện một lần, cũng tính làm cho xong chuyện.

Hôn sự này thật sự không thể giữ nổi thể diện của thân vương đương triều, Tạ Thành khó chịu trong lòng, sau ngày thứ hai tiến cung cùng Lý Tiên Nhi bái kiến Lệ tần khi, không nhịn được nổi lên tranh chấp, ngay cả trà cũng không muốn kính.

Lệ tần sốt ruột thay con yêu, hận sắt không thành thép mà chỉ vào đầu Tạ Thành nói: "Con là cái đồ đầu gỗ!"

Tạ Thành cười lạnh nói: "Con thật ra cũng không hiểu mình ngu dốt chỗ nào, chỉ việc hôm qua toàn bộ kinh thành đều chê cười con, trong ngày thành hôn của một thân vương, lại không náo nhiệt  bằng một thế gia hạng ba đang xuống dóc!"

"Náo nhiệt náo nhiệt náo nhiệt! Con cũng chỉ biết náo nhiệt!" Móng tay Lệ tần coi bộ muốn chọc vào mặt Tạ Thành, tìm cái cớ kêu hạ nhân mang ra Lý Tiên Nhi thiên thính, hít thật sâu nói, "Con là cái đồ sẹo lành quên đau, mấy ngày trước đã phạm phải lỗi gì sợ chắc con cũng đã quên, bây giờ hôn lễ còn muốn náo nhiệt, con sao không thử ngẫm nghĩ thử xem sau khi náo nhiệt xong ta cùng con còn cái mệnh quèn không?"

Địa vị trong cung của Lệ tàn không lớn, nhưng có thể an ổn có Tạ Thành, có thể thấy được cũng không phải là kẻ ngu dốt như bên ngoài, ngày xưa nàng sợ bị người khác kiêng kị, cố ý ẩn giấu , nhưng bây giờ đối mặt với đứa con duy nhất của mình, chỉ có thể chậm rãi nói với hắn: "Xưa nay kết bè kết cánh là điều đế vương kiêng kị, con cùng phủ Xương Bình Bá cấu kết làm chuyện đó, vì vận khí tốt nên chỉ lục soát ra một ít tiền, bệ hạ cũng chỉ cho là con vì tiền bạc mà nổi lên lòng tham, nên mới giơ cao đánh khẽ, nhưng không nói thì không có nghĩa là bỏ qua chuyện này."

Sắc mặt Tạ Thành trắng bệch: "Phụ hoàng còn chưa tha thứ cho con sao?"

Lệ tần thở dài, lại về tới trên giường ngồi xuống: "Tạm thời làm mèo giấu đuôi, sau vài năm...... Mấy huynh đệ của con tốt xấu lẫn lộn, đặc biệt là lão nhị!"

Tạ Thành muốn phản bác, lại bị Lệ tần đột nhiên trừng mắt một cái, không khỏi bĩu môi lại hỏi: "Bổn vương nghe theo lời nương nương nói, được chưa? Nhưng mà......" Tròng mắt hắn vừa chuyển, nhìn về phía Lý Tiên Nhi đang ở ngoài, lại thu hồi tầm mắt nói, "Tại sao ngài lại cầu phụ hoàng cho nàng nhập phủ sớm?"

Nhưng mà một đêm ngắn ngủi ở chung, Tạ Thành cũng đã nhìn ra vị Vương phi này của hắn cũng không phải là người dễ đối phó, ngẫm lại ánh mắt của Lý Tiên Nhi nhìn những thiếp thất ở trong phòng hắn, Tạ Thành liền nhịn không được mà bực bội, cào cào đầu tóc nói: "Ngày đầu tiên nàng nhập phủ đã thiết lập quy củ cho mấy thê thiếp của con, trước khi vội tiến cung, liền có hai người tới tìm con khóc lóc, quả thực khóc làm đau cả đầu...... Nương nương, người kêu nàng vào phủ sớm, căn bản là muốn con chịu tội phải không?"

"Vợ con là để cưng chiều." Lệ tần thấy bộ dáng rầu rĩ của Tạ Thành, cười cười rũ mắt nói, "Không chỉ có con sủng, ngay cả bổn cung cũng phải sủng nàng."

Tạ Thành kinh ngạc: "...... Chỉ là con gái của Lý thái phó thôi sao, ta đường đường là Tần Vương điện hạ, dựa vào cái gì phải sủng nàng?"

Lệ tần không muốn cùng nhi tử nhà mình tranh cãi nguyên do, chỉ thấp giọng nói một câu: "Tân hậu đã được định đoạt."

Tạ Thành bỗng nhiên ngẩng đầu: "Là nhà nào?"

Lệ tần lắc lắc đầu nói: "Con không cần quan tâm, bổn cung cầu bệ hạ ân điển, vốn không phải việc gì lớn, chỉ là không muốn để vợ con kính trà cho tân hậu."

"Kính trà cho tân hậu thì có làm sao......" Tạ Thành nghĩ đến việc hôm nay đi Chính Dương cung thắp cho nguyên hậu một nén nhang, đột nhiên sửng sốt, "Nương nương là sợ hôn sự của bổn vương kéo dài đến năm sau, tân hậu sẽ ngáng chân Vương phi của bổn vương?"

Lệ tần nói: "Phòng hờ trước mà thôi, sau khi thượng vị, chắc chắn sẽ tìm một cái cớ để lập uy phong."

"Vậy phiền toái cũng sẽ không đổ lên đầu bổn vương mà là tiểu bối khác, trừ khi......"

Trừ khi tân hậu cùng Vương phi từng có lục đục, bản thân cũng sẽ bị liên luỵ.

Tạ Thành nghĩ đến đây, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Lệ tần thấy thế, liền bảo hắn không cần nghĩ nhiều, trái phải hôn sự cũng đã xong xuôi từ một năm trước, sẽ không có gì phải lo lắng.

Hai người lại hàn huyên vài chuyện lặt vặt, tròng mắt Tạ Thành đột nhiên vừa chuyển, cười hì hì nói: "Vậy hôn sự của tam ca không phải là năm sau sao? Vậy vợ của hắn cũng thật thảm."

Lệ tần cười nhạt không nói: "Nói không chừng tân hậu là người nhân từ."

Tạ Thành: "Ha."

Chuyện hai mẹ con có thể nói không nhiều lắm, không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà ra cung, Lý Tiên Nhi ngồi ở bên trong xe ngựa mắt lạnh nhìn Tạ Thành nhưng lại cực kỳ không an ổn.

Tạ Thành sờ sờ mặt: "Vương phi, trên mặt bổn vương có gì đáng giá khiến ngươi mê mẩn vậy?"

Lý Tiên Nhi cười nhạo một tiếng, quay đầu đi không nói.

Tạ Thành cùng nàng mới vừa tân hôn, trong kinh thành Lý Tiên Nhi lại có tiếng là danh môn khuê tú, bộ dáng tài tình đều xuất sắc nhất, vì thế ở bây giờ trong mắt Tạ Thành, mỹ nhân trợn trắng mắt cũng đẹp, cảnh đẹp ý vui: "Ngươi muốn cùng ta trò chuyện?"

Lý Tiên Nhi quay đầu nhìn hắn, cười như không cười: "Điện hạ muốn ta nói cái gì,  là chuyện mấy người thê thiếp của ngài á hả?"

Tạ Thành nhíu mày, ôm Lý Tiên Nhi nói: "Không nói cái này, bổn vương không thích nghe......"

Gò má Lý Tiên Nhi đỏ lên, liền đẩy hắn ra.

Tạ Thành ha ha cười, ôm lấy Lý Tiên Nhi, đột nhiên nghiêm nghị hỏi: "Lại nói lúc người cùng với mấy quý tử quý nữ khác tuyển tú, ngươi có đắc tội ai không?"

Lý Tiên Nhi liếc hắn: "Điện hạ có ý gì?"

Tạ Thành nói: "Chỉ nói có hay không?"

Lý Tiên Nhi lạnh lùng cười một chút, làm như mang thù mà nói: "Thật lòng thì có một người, là người từ lúc còn là khuê nữ ta đã không ưa rồi."

Tạ Thành thấy nàng lạnh mặt, nhịn không được thò lại gần hôn một cái, lại ở bên tai Lý Tiên Nhi hỏi: "Ồ? Người nọ là ai?"

Lý Tiên Nhi chịu không nổi việc Tạ Thành thân cận, cuối cùng đẩy ra, tức giận nói: "Điện hạ sao không kêu hạ nhân đi tra đi? Người ta ghét từ hồi khuê nữ, trong kinh thành này ngoại trừ nữ nhi Ninh gia, thì còn có thể là ai?"

"Ngươi là nói...... Ninh An Dung?"

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play