Chương 12: Em ấy không thích, dù có đáng giá nghìn vàng, thì với ta mà nói cũng không đáng một đồng.

Vương Hữu Toàn là người hầu hầu hạ Thục quý phi lúc còn sống, mười bảy năm trước Thục quý phi vẫn là Thục phi , Vương Hữu Toàn từng có công hộ giá Tấn Nguyên Đế nên là thái giám được trọng thưởng trong cung, nhiều cung nhân kính trọng. Thẳng đến Thục quý phi hương tiêu ngọc vẫn (mất ), Vương Hữu Toàn vâng lời gởi gắm Thục quý phi lúc sinh thời, theo hầu Tĩnh Vương ra cung kiến phủ, làm chưởng sự đại thái giám phủ Tĩnh Vương, ngày thường ra bên ngoài cửa, ngôn hành cử chỉ đều biểu đặt ý tứ của Tĩnh Vương.

Giống như Vương Hữu Toàn nói không cần quấy rầy Xương Bình Hầu cùng Xương Bình Hầu phu nhân, Hà thị cũng không có cái lá gan dám ra đón.

Rốt cuộc, Xương Bình Hầu chính là tổ tiên họ khác phong tước, so với lại thế tộc huân quý trong kinh cũng chỉ là một thế gia nhị đẳng nho nhỏ, so với bản tính thô bạo lại còn là con trai của Tấn Nguyên Đế đương triều Tĩnh Vương, tất nhiên có một vạn cái gan không dám mạo phạm trêu chọc.

Lần này Vương Hữu Toàn tới cửa, mặc kệ trong lòng Hà thị ghen ghét Bạch Quả có cái vận cứt chó như thế nào mà mê hoặc được Tĩnh Vương, vẫn không thể không phân phó hạ nhân bên người đi đến Định An Cư, chuẩn bị trái cây trà bánh hầu hạ cho tốt, tuyệt đối không thể chậm trễ với bất luận người nào của phủ Tĩnh Vương.

Vương Hữu Toàn là người hầu hạ Tĩnh Vương, bước chân không chậm, lúc sắp đến Định An Cư, gã sai vặt báo tin lúc nãy thế mà vẫn chưa đến.

"Công công, tiến lên gõ cửa sao?" Đi cùng Vương Hữu Toàn tới là một tiểu thái giám tung tăng nói.

Vương Hữu Toàn xua xua tay, kêu tiểu thái giám nhẹ chân nhẹ tay tiến lên gõ cửa.

Mở cửa chính là một hạ nhân, hắn thoáng đánh giá người tới một chút, mặt mang nghi hoặc hỏi: "Ngài là tới tìm ai?"

Tiểu thái giám nói: "Chúng ta là nô tài của phủ Tĩnh Vương, trước đo vài ngày Tĩnh Vương điện hạ mới vừa có được đồ vật tốt, trong lòng lại nhớ chuẩn Vương phi ở hầu phủ cùa chúng ta, đặc biệt đem tới một ít đồ vật ."

Hạ nhân cả kinh, vội mở cửa, chân tay luống cuống mà gãi đầu, mặt ngơ ngác nói: "Cái kia...... Lúc này đại công tử mới vừa dùng ngọ thiện ở trong phòng ngủ, ước chừng hơn nửa canh giờ mới có thể tỉnh lại, mấy vị công công nếu chờ được, thì trước tiên tới phòng khách nghĩ chân uống trà một lát, tiểu nhân liền đi vào trong phòng kêu đại công tử dậy."

"Chúng ta không phải là người có thân phận quý giá gì, nào dám làm phiền đại công tử nghỉ ngơi." Vương Hữu Toàn rũ mi mắt nhìn về phía trước, tiểu thái giám đằng trước mới giật mình một cái, cười nói, "Chúng ta chờ đại công tử tỉnh ngủ rồi nói."

Hạ nhân sửng sốt một chút, nhưng cũng không dám nói cái gì nữa. Nhưng mà mới vừa nghênh đón mấy người vào viện, lát sau đại nha hoàn bên người Hà thị Ngọc Chi liền dẫn một đám tỳ nữ mang theo trái cây trà bánh linh tinh lại đây, trong tiểu viện Định An Cư khó có được lúc náo nhiệt.

"Công công xem còn thiếu cái gì? Cứ việc phân phó nô tỳ là được."

"Trà Long Tĩnh này là mới hái sau cơn mưa trong năm nay, ngài nếm thử xem?"

"Còn có bánh hoa quế, cũng là do đầu bếp Giang Nam trong phủ mới đến làm được, hương vị so với kinh nội chúng ta đều càng thơm ngọt mềm mại."

Nhưng mà cho dù Ngọc Chi cùng nha hoàn dùng mọi cách lấy lòng, Vương Hữu Toàn cũng hoàn toàn không để vào mắt.

Uống qua một ly trà, Vương công công liền lấy cớ người nhiều ầm ĩ sợ quấy nhiễu đại công tử nghỉ ngơi thanh tịnh, liền đem đàn nô tỳ phiền phức đuổi ra ngoài, tự mình đi tới tiền viện.

Tiểu thái giám trong phủ Tĩnh Vương cùng tới với Vương Hữu Toàn, cũng chính là đồ đệ của Vương Hữu Toàn Hứa Tiểu Nhãn đi theo phía sau sư phụ mình, nhỏ giọng truy vấn nói: "Sư phụ, ngài nhìn khắp nơi làm gì vậy?"

Vương Hữu Toàn hư hư giương mắt liếc mắt nhìn hắn một chút, lại nhìn thấy một người hầu thần sắc chất phát đang đứng trong góc, bất động thanh sắc lắc lư đến trong sảnh, cầm lấy một quyển thi tập trên bàn lật vài tờ.

Hạ nhân trong viện bị Ngọc Chi dặn dò phải chu đáo hầu hạ tốt người mới tới, thấy Vương Hữu Toàn dường như hứng thú với quyển thi tập, liền nói: "Đây là quyển thi tập mà đại công tử chúng ta hai ngày nay hay dùng." Nói xong liền từ bên cạnh lấy ra một cái khác đặt trước mặt Vương công công, nói là thi tập được phân thành hay quyển, nếu công công thích cứ chậm rãi xem.

Vương Hữu Toàn không dấu vết mà nhíu nhíu mày, nhưng không phát ra tiếng nói gì, chỉ là lật vài tờ liền buông xuống.

Tiểu thái giám liếc thấy thần sắc của sư phụ nhà mình, vuốt cái mũi lại rụt rụt thân mình, chính là muốn nghiêng đầu đè độ tồn tại xuống thấp, lại nhìn thấy một người ăn mặc quần áo đơn bạc, ngũ quan thanh tú thuần tịnh, người thiếu niên mím môi nhẹ, trong ánh mắt còn mang theo chút chút mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ, an tĩnh lại nghi hoặc mà đứng ở ngoài cửa.

"Ngươi, các ngươi...... Là ai?"

Bạch Quả suýt nữa cho rằng mình tỉnh ngủ chưa mà lại đi nhầm đường, rốt cuộc cậu chỉ là vừa mới tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi, lại phát hiện trong tiểu viện mình đột nhiên có thêm mấy người xa lạ, đổi lại có là ai cũng đều phải hoảng một chút.

Trên mặt Vương Hữu Toàn mang ý cười, tiến ra đón khom người nói: "Chào đại công tử, chúng ta là nô tài của phủ Tĩnh Vương, hôm nay tùy tiện đến đây, là theo lệnh Tĩnh Vương điện hạ , tới tặng đồ cho ngài."

Tĩnh Vương điện hạ à.......Sắc mặt Bạch Quả có chút ửng đỏ, sửng sốt một chút, lắp bấp nói: "Đa, đa tạ Tĩnh Vương điện hạ...... Quan tâm." Lâu ngày không gặp, cậu cũng đã có chút thụ sủng nhược kinh, lại hồi tưởng lại lần trước được Tĩnh Vương điện hạ giữ chặt, trên mặt Bạch Quả càng nóng, càng hồng một chút.

Vương Hữu Toàn cười, cho đồ đệ Hứa Tiểu Nhãn một ánh mắt, Hứa Tiểu Nhãn lập tức kêu mấy tráng đinh theo chân bọn họ tới vương phủ đem cái rương gỗ lại đây.

"Tĩnh Vương điện hạ nói mình cũng không biết được công tử thích cái gì, liền đem mấy món hiếm lạ gần đây chăm sóc trong phủ đưa cho đại công tử." Vương Hữu Toàn sai người mở cái rương ra, từ bên trong ôm ra bồn cây mắc cỡ được chăm rất tốt, giống như không chút để ý nói, "Đại công tử nhìn xem, thích không ?"

Bạch Quả lớn như vậy rồi nhưng chưa từng được ai tặng cái gì, cậu không muốn Tĩnh Vương đưa tới rương vàng bạc châu báu sẽ làm người bên ngoài đỏ mắt, nhưng cây mắc cỡ này...... Không phải nói vào mùa này rất khó sống sao?

Bạch Quả hơi do dự mà nhìn bồn cây mắc cỡ kia trong tay Vương Hữu Toàn, ngón tay hơi cong, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Vương phủ đưa đồ vật quá, quá quý trọng, ta, ta gánh không nổi."

Nụ cười trên mặt Vương Hữu Toàn không thay đổi, chỉ là đem cây mắc cỡ đặt trên bàn, nhìn Bạch Quả thấp giọng nói: "Đại công tử sao lại nghĩ như vậy? Ngài chính là Vương phi tương lai của phủ Tĩnh Vương chúng ta, sau này sẽ là người một nhà với Tĩnh Vương điện hạ, cũng là chủ tử tương lai của bọn nô tài, sao lại gánh không nổi? Nô tài chỉ mong sau này đại công tử, vẫn là ít nói những lời làm bọn nô tài sợ hãi!"

Bạch Quả mím môi, vẫn như cũ có chút không xác định mà nhìn về phía Vương Hữu Toàn, Hứa Tiểu Nhãn bên cạnh là đứa có nội tâm linh hoạt, chỉ dùng vẻ mặt đưa đám, đứng ra nói: "Cầu đại công tử nhận lấy thứ này, bằng không mấy nô tài không có biện pháp trở về phục mệnh Tĩnh Vương điện hạ, mệnh lệnh của điện hạ nếu không hoàn thành, bọn nô tài là sẽ bị ăn trượng hình."

"Không, không thể nào?" Bạch Quả hoảng sợ.

Hứa Tiểu Nhãn chỉ khổ hu hu mà nhìn cậu.

"Vậy...... Vậy mấy thứ này ta nhận lấy, các ngươi thỉnh, thỉnh thay ta đa tạ...... Tĩnh Vương điện hạ." Bạch Quả chần chờ một hồi, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nói bọn họ chờ một chút, liền ra thiên thính, một hồi lại thở phì phò chạy về, mặt ửng đỏ, thấp giọng nói, "Thỉnh, thỉnh công công, giúp ta đem cái túi gấm này...... Mang, mang về đưa cho Tĩnh Vương điện hạ, chỉ coi như, coi như là đáp lễ." Nói xong, chính mình có chút ngượng ngùng mà rụt rụt ngón tay.

Bởi vì so với đồ vật Tĩnh Vương đưa, cậu thật sự là quá đơn sơ.

Nhưng Bạch Quả cũng thật sự không tìm ra thứ gì khác. Chỉ nói cái túi gấm này, cũng là chính là nỗ lực mấy năm nay cậu trộm học được.

Cũng không biết có thể bị Tĩnh Vương điện hạ khinh thường hay không.

Bạch Quả có chút ủ rũ mà nghĩ.

Mà Vương Hữu Toàn nhận được túi gấm một chút cũng không lộ ra biểu tình gì khác, ngược lại thập phần trịnh trọng mà rũ mắt nói: "Nô tài chắc chắn đem vật này giao cho Tĩnh Vương điện hạ."

Bạch Quả mím môi nói: "Tĩnh Vương điện hạ...... Không chê, là tốt rồi."

Cùng ngày, Vương Hữu Toàn trở lại phủ Tĩnh Vương, được thị vệ thông báo vào thư phòng Tĩnh Vương .

Lúc đó, Tạ Lâm đang ở án thư vẽ tranh.

Cầm bút lông chấm nước mực , Tạ Lâm vẽ cực kỳ dụng tâm, hắn đem suy nghĩ dưới đáy lòng mà cực kỳ cẩn thân phác thảo tỉ mỉ trên giấy, chỉ khoảng nửa khắc, một thân bạch y áo xanh, người thiếu niên đứng ở núi xa trong màng sương mỉm cười phiêu phiêu liền xuất hiện trên giấy.

"Vương gia đây là đang nhớ đại công tử?" Vương Hữu Toàn nhìn, không nhịn xuống thấp giọng hỏi.

Tạ Lâm vẽ nét cuối cùng, giương mắt liếc ông một cái: "Đồ vật đã đưa qua, đại công tử có thích không?"

Vương Hữu Toàn rũ mắt nói: "Đại công tử tất nhiên là thích...... Nhưng mà, đại công tử cũng vẫn cảm thấy đồ vật hơi quý trọng một chút."

Nói đồ vật quý trọng? Tạ Lâm cơ hồ có thể tưởng tượng nội tâm của thiếu niên sẽ bất an cùng co quắp cỡ nào, nhưng hắn vẫn như cũ chỉ lắc đầu khẽ cười nói: "Chỉ là chút tục vật, làm gì quý trọng hay không quý trọng , nếu em ấy không thích, cho dù là nghìn vàng, thì trong mắt bổn vương cũng không đáng một đồng."

"Vương gia nói đúng." Vương Hữu Toàn cười khom người phụ họa, lúc sau lại từ trong tay áo cẩn thận móc ra đồ vật, rũ mắt nói, "Vương gia, đây là đại công tử muốn nô tài giao cho ngài, nói là đáp lễ."

"Đáp lễ...... Vật gì?"

"Hồi Vương gia, là một cái túi gấm."

"Thế mà lại là cái này."

Mặt Tạ Lâm mang nụ cười nhạt mà đem túi gấm nắm trong tay, ngón cái ấn lên đồ án thô ráp ở mặt ngoài của túi gấm, cọ xát . Cũng không biết lại nghĩ tới cái gì, một lát qua đi, ý cười trên mặt Tạ Lâm lại dần dần hơi thu liễm, thần sắc thế mà nhất thời hoảng hốt, ánh mắt cũng dần dần trở nên u ám thâm trầm.

"Vương gia?" Không bao lâu, Vương Hữu Toàn nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, đáy mắt hơi có chút lo lắng.

"Không có việc gì." Tạ Lâm đột nhiên lấy lại tinh thần, rũ mắt đem túi gấm thu vào trong lòng ngực, đột nhiên hỏi một câu, "Bổn vương nghe nói ngày cưới của Cố gia thám hoa cùng phủ Xương Bình Hầu gần đến, có đưa thiệp mời tới vương phủ chứ?"

Vương Hữu Toàn ngẩn người, nói: "Tất nhiên là có, nhưng mà Cố thị cạnh cửa thấp kém, hiện giờ ba đời cũng chỉ có một thám hoa lang, nên trong phủ chưa từng đưa lễ."

Tạ Lâm lắc lắc đầu nói: "Tuy Cố phủ suy thoái, nhưng Bạch thị dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt của đại công tử, ngươi chuẩn bị lễ một phen, ngày ấy bổn vương sẽ tự tham dự hỉ yến ."

Nghe xong lời này, Vương Hữu Toàn muốn nói lại thôi, nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ: "Nhưng Vương gia... Một mạch của Cố gia sớm bị Tần Vương điện hạ mượn sức! Vương gia tự đi không khỏi cấp cho Cố gia chút mặt mũi ......cho dù là vì đại công tử, cũng không đáng giá để ngài tự đi?"

Tạ Lâm nhíu nhíu mày, giơ tay bảo ông ngừng nói, nhàn nhạt nói một câu, "Không sao."

Trong lòng hắn tất nhiên sớm đã có định đoạt.

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play