Tuyển tú ở Thọ Khang Cung cuối cùng cũng hạ màn, mà lúc trước, khi trời còn chưa sáng, nô tài trong phủ tới đón đã sớm canh ở cửa cung, chỉ khẩn trương mà chờ tin tức trong cung truyền ra.
Trong đó mấy gã sai vặt phủ Xương Bình Hầu ngồi canh chán đến chết, thần sắc rất là không kiên nhẫn.
Trong cung tuyển tú, ngoài cung là có thái giám truyền tin.
Ban đầu, đầu tiên là bên Ninh gia được tin, nói là cô nương trúng tuyển, vì thế tiếp đó là một phen hoan thiên hỉ địa thưởng. Theo sau Lục gia, Tiết gia, Khúc gia cũng đều truyền đến tin trúng cử , từng người trên mặt đều cười tất nhiên không cần nói. Lúc giữa còn có một tiểu thái giám ra tới báo họ, họ nghe, nói là được cho làm trắc phu của Thái Tử điện hạ, người kia cao hứng mà thưởng tiểu thái giám kia một thỏi kim nguyên bảo, nhưng bây giờ lại nhìn tiểu thái giám báo tin đỏ mắt.
"Văn gia tổ tông phù hộ!" gã sai vặt Văn gia cám ơn trời đất dập đầu xuống đất cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, "Công tử chúng ta cuối cùng hết khổ!"
"Hừ, được làm trắc phi liền cảm thấy ghê gớm? Cô nương nhà chúng ta về sau chính là người ngồi lên phượng vị." nô tài Ninh gia ở bên cạnh nhìn, cảm thấy nổi bật của nhà mình đều bị Văn gia đoạt hết, tức giận không thôi mà nhỏ giọng nói thầm .
Không ngờ tới, hạ nhân chung quanh đều là người có chút tai thính mắt tinh, lời của Ninh gia nói xong, lập tức chọc đến hai nhà Lục Tiết không cao hứng. Nhưng mà rốt cuộc Ninh gia cũng là nhà mẹ đẻ của nguyên hậu cùng Thái Tử hiện tại, mà hiện giờ trong cung truyền đến tin chỉ là trúng tuyển, thánh chủ sắc phong hậu cung còn chưa có, người mấy nhà không cao hứng thì không cao hứng, nhưng vẫn chịu đựng tính tình không hé răng.
Không bao lâu, mọi người còn đang chờ tin hỉ, nhưng hỉ lần này lại không chờ tới, ngược lại là chính mắt nhìn thấy mấy thị vệ đem một quý nữ từ trong cung kéo ra, áp lên xe lao, nhìn hiển nhiên là phạm tội ở trong cung!
Là tiểu thư nhà mình! Nô tài Hình gia đương trường bị dọa cho mềm chân, cái gì trúng tuyển lạc tuyển đều quên ở sau đầu, chỉ cảm thấy trời sập, kêu trời khóc đất liền phải tiến lên đón xe, bị một đám thị vệ đánh đi ra ngoài.
Tại đây lúc sau, đồng thời từ trong miệng thái giám trong cung biết được Đàm Thanh Tùng mới vừa rồi bị nữ nhi Hình gia kia phá huỷ dung mạo, gia đinh Đàm gia cũng lại tức lại sợ tới mức thiếu chút nữa thở không ra hơi!
Lúc đó, người Đàm gia lại nhìn về phía Hình gia, ánh mắt đều phảng phất như là căm phẫn, chỉ hận không thể xé xác bọn họ!
Như vậy thù giữa hai nhà đã được ra đời từ đây .
Một bên khác, gã sai vặt phủ Xương Bình Hầu chỉ mắt lạnh nhìn náo nhiệt, trong lòng nghĩ đại công tử nhà mình tại sao vẫn chưa có tin ? Mặt trời đã lên cao một canh giờ, đặt ở chỗ khác, bọn họ lúc này đều đã ăn cơm trưa ngủ nghỉ rồi, nào còn ở chỗ này chịu đựng thái dương trên đỉnh. Đại công tử ở trong phủ lại là người không được ưa thích, bọn họ lúc nhận tin đi đón người, trong phủ cộng lại chỉ chi hai mươi lượng bạc để đánh thưởng khi trúng tuyển, nói thật, ước lượng lượng bạc trong tay họ, so với nhà khác, thật đúng là moi đến ruột cũng không có đủ để ra tay, mất mặt!
Ở trong mắt mấy gã sai vặt, đại công tử đi tuyển như không đi tuyển, số bạc mất mặt này sẽ không cần, bọn họ có phải có thể đem vài lượng bạc này đi chơi đi không?
Nên ngàn vạn đừng có trúng!
Trong lòng gã sai vặt nghĩ như vậy, tiểu thái giám từ trong cung bước chân nhanh nhẹn vội vàng chạy ra.
"Công tử phủ Xương Bình Hầu được thánh thượng ban cho làm Tĩnh Vương chính phi!"
Một giây trước mọi người còn vui sướng xem hai nhà Hình Đàm náo nhiệt đột nhiên đã bị câu này của thái giám dời đi chú ý.
Ui cha! Vị trí Tĩnh Vương chính phi thế nhưng lại ban cho công tử hầu phủ không hề có thanh danh kia?! Mà là Hoàng Thượng ban cho!
Thật kỳ lạ!
Mọi người âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới lão tử lại cho nhi tử một đứa con dâu sinh dục không tốt, lại nói cách khác? Chẳng lẽ là tính tình Tĩnh Vương mấy năm gần đây càng thêm bất thường bạo ngược, cuối cùng chọc hoàng đế không cao hứng?
Tâm tư mọi người ở đây đều khác nhau, đột nhiên đem ánh mắt đồng thời phóng tới xe giá của phủ Xương Bình Hầu ở phụ cận.
Mấy gã sai vặt vốn đang lười nhác đứng, lúc này cũng mắt choáng váng, đại công tử trong phủ không chỉ không rớt tuyển, còn được hoàng đế ban cho làm Tĩnh Vương chính phi? Đều nói chim sẻ chính là chim sẻ, nhưng làm sao vừa liếc mắt một cái lại biến thành phượng hoàng rồi? Rốt cuộc là bọn họ điên rồi, hay là quý nhân trong cung điên rồi?
Nhưng mà mặc cho bọn gã không muốn tin, nhưng thái giám trước mắt lại cười chói lọi cũng như nhắc nhở bọn gã ——
Nên thưởng bạc.
Hai mươi lượng bạc, đặt ở người thường, là một khoản không nhỏ. Nhưng đặt trong mắt thái giám láu cá trong cung, thật đúng là hai mươi lượng bạc này không đáng xem. Buông tay đang nhảy nhót, ý cười trên mặt thái giám kia mắt thường liền có thể thấy được đã phai nhạt không ít, ánh mắt nhìn về phía mấy gã sai vặt càng là ý vị thâm trường: "Theo ta biết, phu nhân phủ Xương Bình Hầu với Huệ phi nương nương của chúng ta là tỷ muội?"
Mấy gã sai vặt liếc nhau nói vâng.
Thái giám kia nghe vậy, âm dương quái khí mà cười: "Ngày sau hầu phu nhân lại tiến cung tới, chúng ta nhất định phân phó người phía dưới hảo hảo dẫn phu nhân." Dứt lời liền xị mặt, phất tay áo hướng vào trong cung.
Nhóm gã sai vặt cản không được người, vẻ mặt đau khổ không thấy ánh mắt cười nhạo của đám người bên cạnh, chỉ thầm nghĩ thái giám trong cung phảng phất giống như là tiểu quỷ trong điện Diêm Vương, Hà thị không thích đại công tử không muốn đưa hạ nhân tiền thưởng nhiều, vạn nhất lại không nghĩ tới đại công tử lại biến hoá đến mức được Tấn Nguyên Đế tứ hôn cho Tĩnh Vương, vì thế thành ra chuyện này, mà bản thân lại chọc phải tiểu quỷ khó chơi, thật là người tính không bằng trời tính.
Về phần nhà khác, bây giờ tất nhiên cũng nhàn rỗi bát quái chuyện phủ Xương Bình Hầu.
Vốn dĩ, Hà thị ở phủ Xương Bình Hầu xưa nay có tiếng hiền lương thục đức tư thái xen lẫn trong thế gia nữ quyến trong kinh, nhưng không nói trước đó gần tới ngày tiến cung của thế gia đệ tử thì phủ Xương Bình Hầu kia lại nháo chuyện "Mua bố" chê cười, lại thấy hạ nhân phủ Xương Bình Hầu đánh thưởng bạc cho thái giám trong cung vài bạc lẻ, những người này cũng nhìn ra phân nửa.
"Sợ thanh danh hiền lương thục đức của Hạ thị kia chỉ là tấm da bên ngoài, mà nô tài hiện giờ đối đãi với đại công tử hầu phủ mặt ngoài trong kính cẩn nhưng bên trong đều là lười đến làm."
Có người nói như vậy, cũng có người rất là tán đồng nói: "Hà thị kia sống ngầm như vậy còn không biết đối xử với vị đại công tử hầu phủ đáng thương kia có bao nhiêu độc ác đâg."
Nhưng kỳ thật, lúc này mọi người đúng thật là oan uổng Hà thị.
Hai mươi lượng bạc thưởng kia, thật ra nàng vốn là kêu phòng thu chi chi năm mươi lượng, nhưng phòng thu chi có tư tâm, tự mình cắt xén mấy lượng bạc lại giao cho quản sự, quản sự bởi vì thấy Hà thị gần đây tinh thần vô dụng, ốm yếu không thế nào quản nội vụ trong phủ, lá gan liền lớn vài phần, lại giấu mấy lượng...... Như thế tầng tầng bóc lột, đến lượt vào trong tay mấy gã sai vặt kia, cũng chỉ dư lại hai mươi lượng bạc vụn.
Hà thị sợ là cũng không thể tưởng tượng được, lúc té ngã, nàng lại là thua trong chính tay hạ nhân hầu phủ nàng đã quản suốt mười mấy năm.
————
Người ngoài cung có người ngoài cung bát quái nói chuyện phiếm, mà trong Ngự Hoa Viên hoàng cung, sau khi tuyển tú ở Thọ Khang Cung kết thúc, Tấn Nguyên Đế di giá về triều xử lý tấu chương, nhóm cung phi cũng sôi nổi trở lại tẩm cung của mỗi người.
"Tức chết ta, hắn xem ta như cái thứ gì!" Liễu Linh Phi hung hăng bẻ một bó hoa, đi cùng một chỗ với con cái thế gia cũng rớt tuyển, được cung nhân dẫn hướng ra ngoài cung, "Nhưng mà chỉ là một song nhi không thanh danh, bổn cô nương so không được nhan sắc với hắn thì không so được gia thế với hắn sao, Tĩnh Vương điện hạ thật là mắt bị mù!"
Bên người nàng, mấy nữ nhi thế gia bị rớt tuyển không khỏi tránh ra xa nàng một chút, không quá muốn cùng nàng đồng hành.
Liễu Linh Phi thấy thế trợn to mắt, một cổ tức giận dâng lên, ném hoa xuống đất dẫm mấy cái, đến khi hoa kia bị giẫm nát, chỉ vào mấy người nói: "Các ngươi đây là có ý gì?"
"Ý là ngươi không chỉ ồn ào, mà còn không có đầu óc." Lý Tiên Nhi được ban làm Tần Vương chính phi, lúc này tâm tình tốt, nàng tâm tình tốt lại thấy người khác tâm tình không tốt, vì thế tâm tình liền càng tốt, "Ta nếu là Tĩnh Vương điện hạ, chỉ sợ mù thật cũng không dám tuyển ngươi."
Liễu Linh Phi nhất thời khó thở, trừng mắt nhìn nàng.
Lý Tiên Nhi liền thích bộ dáng tức chết này của nàng, châm chọc mỉa mai mà cười nói, "Tả Đô Ngự Sử đại nhân dưỡng ra nữ nhi ồn ào như ngươi, cũng không biết ngày sau tại họa này sẽ ập lên người thiếu gia nào."
"Ngươi!" Liễu Phi Linh kém chút nữa bị Lý Tiên Nhi nói tức điên.
Lý Tiên Nhi chỉ nâng cằm cao ngạo nhìn nàng, chân thật suy diễn cái gì gọi là so với ương ngạnh còn muốn càng ương ngạnh hơn.
"...... An Dung ngươi xem, mới có một cái phân vị Tần Vương chính phi, nàng ta liền đem khoe khoang đến tận bầu trời kìa." Nữ nhi của Uy Vũ đại tướng quân Tiết Nhã Như từ xa nhìn Lý Tiên Nhi cùng Liễu Phi Linh đấu võ mồm, đi theo bên người Ninh An Dung rất là khinh thường nói, "Ngày sau nếu có tái kiến, không chừng nàng còn bộ dáng ngưỡng mặt lên nhìn nữa không."
Ninh An Dung nhàn nhạt liếc nhìn Lý Tiên Nhi một cái, khóe miệng như có như không lộ ra một tia châm chọc cười: "Sợ là nàng dại dột tin chuyện Tần Vương nhất kiến chung tình với nàng là thật, lại không biết Tần Vương mấy ngày gần đây ở trên triều có chút động tĩnh, chắc là lấy nàng làm đồ vật sử dụng."
Tiết Nhã Như cũng cười, rũ mắt nói: "Nghĩ đến Lý thái phó lúc này sợ cũng đã biết được chuyện thánh thượng tứ hôn, tâm can tì phổi mà đau ."Đối phương từ trước đến nay đều trung thành với hoàng đế, hiện giờ nữ nhi lại chết sống muốn vào cung, nếu thật là bị hoàng đế coi trọng còn chưa tính, nhưng cố tình bị Tần Vương muốn.
Thú vị.
Ninh An Dung dùng khăn lau lau khóe miệng, ánh mắt lại lơ đãng liếc đến hai người Văn Tố Thư cùng Bạch Quả trong Ngự Hoa Viên, hơi hơi lạnh lùng.
"Chỉ là hai cái người vận cứt chó mà thôi." Tiết Nhã Như đã nhận ra, bĩu môi nói, "Một đứa là con của một tiểu quan nho nhỏ, một đứa khác là phế vật bị hầu phủ nuôi ở tiểu viện hẻo lánh, thôi, An Dung, bọn họ không đáng để tâm."
"Phải không?" Ninh An Dung híp mắt nhìn hai người, đáy lòng lại là một trận không thoải mái vô hình, chỉ nói với Tiết Nhã Như , "Nhưng mà tại thời điểm thích hợp, vẫn cần mượn sức ."
Tiết Nhã Như không sao cả gật gật đầu.
Bạch Quả lúc này còn không biết được mình bị người khác theo dõi, còn đang không chớp chớp mắt nhìn gốc cây xấu hổ.
Cậu cẩn thânn duỗi tay sờ sờ lá cây mắc cỡ, lá cây kia liền phảng phất như sợ ngứa mà cuộn tròn lên, làm cậu ngạc nhiên một trận.
"Đây là cây mắc cỡ." Văn Tố Thư thấy cậu chơi vui vẻ, cười nhạt nói, "Quả là hoàng cung Đại Tấn, vào mùa này còn có thể nhìn thấy cây mắc cỡ được cho là sẽ không thấy nhiều lắm, cần hảo hảo tỉ mỉ nuôi dưỡng mới được."
Bạch Quả thẹn thùng mà cười cười, khá vấp phải hỏi: "Cây mắc cỡ, thực, thực quý báu sao?"
Văn Tố Thư lắc đầu lại gật đầu nói: "Thật ra cũng không phải quá quý báu, chẳng qua loại thời tiết này rất khó sống."
"À, thì ra là vậy ." Bạch Quả bị nhốt ở trong hậu viện hầu phủ mà lớn lên, kiến thức sợ còn không bằng Văn Tố Thư tới từ Giang Châu nhiều, cậu sợ Văn Tố Thư chê cười mình, chỉ đem mu bàn tay để ở sau người, lại xấu hổ tiếp tục sờ cây mắc cỡ kia, chỉ sợ mình vạn nhất sờ hỏng, chọc quý nhân trong cung tức giận.
Đoàn người ra hậu cung, lại an tĩnh mà đi một đoạn đường đi ra cửa cung, liền nhìn thấy các gia nhân tiến đến đón người lên xe giá.
Đều là sốt ruột chờ, lúc này thấy chủ tử nhà mình, bọn hạ nhân tất nhiên cao hứng lại kích động.
Từ biệt Văn Tố Thư, Bạch Quả đi đến xe giá của phủ Xương Bình Hầu, bên kia nhóm gã sai vặt chờ đã lâu ngày liền xông tới, đều tươi cười sáng lạn mang theo không ít lời khen tặng cùng nịnh nọt:
"Chúc mừng đại công tử! Chúc mừng đại công tử!"
"Đại công tử hiện giờ hết khổ rồi!"
"Đại công tử có mệt hay không? Muốn tiểu nhân đấm đấm chân cho ngài hay không?"
"Đại công tử nếu không ngài trước lên xe ngủ một lúc đi!"
"Đại công tử khát không, muốn tiểu nhân mua điểm tâm cho ngài ăn không?"
Bạch Quả bị mấy gã sai vặt vây quanh, nhất thời khẩn trương lại thụ sủng nhược kinh mà nói không ra lời, vựng vựng hồ hồ đã bị mấy người đỡ lên xe ngựa, còn nói cậu chỉ lo nghỉ ngơi thật tốt, lần này xe ngựa chạy rất êm, trên đường trở về hầu phủ không xóc nảy chút nào.
Bị gã sai vặt nhiệt tình dọa cho ngu người, Bạch Quả: "......"
Cũng may trên người cậu còn có hệ thống, an ủi cậu nói: "Chúng ta ngày xưa cùng nay khác nhau, ngươi hiện tại là được hoàng đế ban chuẩn làm Vương phi, bọn họ khẳng định muốn nịnh bợ ngươi."
Bạch Quả nhỏ giọng nói: "Chính là quá khoa trương."
Hệ thống dùng ngữ khí người từng trải, thập phần lão đạo nói: "Còn nhẹ nhàng, càng khoa trương hơn còn ở phía sau đấy."
Một đường trở về hầu phủ , trên đường quả thực như lời mấy tên gã sai vặt nói, bình thản trôi chảy, tin tức Bạch Quả được Tấn Nguyên Đế ban cho làm Tĩnh Vương chính phi đã truyền khắp toàn bộ phủ Xương Bình Hầu.
Xương Bình Hầu tất nhiên vui sướng không thôi, không ngờ tới nhi tử mình ngày thường vô thanh vô tức, nhưng động một cái thì chính là đại sự. Mà thân thể Hà thị dưỡng hơn cả tháng mới có chút khởi sắc, vừa nghe tin Bạch Quả được phong làm Tĩnh Vương phi, khó khăn lắm mới không đập đồ trong phòng.
"Làm sao lại để cho thứ dã loại kia đi rồi còn mang đại vận về!"
Hà thị nhéo khăn tay, kế hoạch ban đầu ném Bạch Quả vào cung cũng đổ sông đổ bể, đáy lòng hận đến ngứa răng không nói, lại còn không thể không treo lên vẻ mặt giả cười cứng đờ, cùng Xương Bình Hầu chờ nghênh đón ở trước cửa.
Chờ Bạch Quả xuống xe ngựa, nhìn thấy Xương Bình Hầu mặt đầy vui mừng cùng Hà thị tự mình đón nhận dìu cậu xuống xe .
"Mẫu, mẫu thân." Bạch Quả rũ mắt gọi nàng.
Hà thị dùng khăn che môi, cười nói: "Đại công tử đã trở lại."
Đôi lông mi Bạch Quà khẽ run, rốt cuộc đáy lòng vẫn là có điều sợ hãi với Hà thị. Đúng lúc Xương Bình Hầu cũng theo tới đây, chỉ kêu Hà thị tránh ra, tự mình vuốt chòm râu cùng Bạch Quả nói tốt chút lời, lúc này mới cùng nhau vào phủ.
Buổi tối, Xương Bình Hầu cao hứng, hiếm có được ở hầu phủ tổ chức gia yến, mấy nhà ở kế bên đều kêu tới, cùng náo nhiệt đến tận nửa đêm mới dừng lại.
Mà sân Bạch Quả cũng dựa theo phân phó của Xương Bình Hầu , từ thiên viện phía nam lạnh lẽo đổi tới sườn phía tây ánh mặt trời tốt nhất Định An Cư.
Với cũng vào ban đêm, trong thư phòng phủ Tĩnh Vương.
Tạ Lâm đang sao chép một quyển kinh thư.
Hắn chép đến một nửa, đặt bút gọi đại thái giám vương phủ Vương Hữu Toàn sớm đã phân phó đang đứng ngoài cửa tiến vào, đầu chưa nâng liền hỏi: "Đại công tử hôm nay làm cái gì, có bị cái gì làm cho không thoải mái không?"
Vương Hữu Toàn khom người rũ mắt, làm theo phép trả lời: " Hôm nay đại công tử cùng với hầu phủ dùng gia yến, trong quá trình tuy có câu nệ, lại có người không có mắt tiến đến trêu chọc, đến khi gia yến kết thúc đại công tử liền đi nghỉ sớm. Mặt khác từ tin tức ảnh vệ ở trong cung truyền đến, đại công tử hình như có vài phần yêu thích cây mắc cỡ ở trong Ngự Hoa Viên."
Tạ Lâm ngước mắt, trong mắt có chút kinh ngạc. Nhưng mà cũng không biết hắn lại nghĩ tới cái gì, dứt khoát buông bút lông sói đang chép kinh văn trong tay, cười khẽ phân phó : "Đã là vật đại công tử thích, ngươi liền gọi người đem cây mắc cỡ trong Vương phủ chăm sóc tốt, hai ngày sau đem đưa qua cho đại công tử đi."
Vương Hữu Toàn rũ mắt: "Vâng."
..........
Editor : vậy là con đường thê nô của anh bắt đầu từ đây :))