*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Artist: Mortal
Beta: Nguyenchau

Tiểu Ninh vừa khóc vừa nói: "Phụ thân và nhị phụ thân quả thực không nói dối, chịu đến thăm Tiểu Ninh, nhưng phụ thân vì sao giờ mới tới vậy... Còn gia gia nữa, không biết tại sao gia gia chẳng chịu để ý đến Tiểu Ninh, vì Tiểu Ninh làm sai gì ư, sao gia gia còn chưa chịu tỉnh lại nói chuyện cùng Tiểu Ninh vậy... Lại còn chảy máu, rất nhiều máu... Hức hức..."

Hiểu Tinh Trần liền nhớ tới lần trước khi để Tiểu Ninh rời đi cùng tổ phụ đã hứa sẽ đi thăm nàng.

Hiểu Tinh Trần trong lòng xót xa, ôm chặt thân thể nho nhỏ co ro trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, ôn nhu an ủi: "Thật xin lỗi, chúng ta đã tới trễ. Ngoan, Tiểu Ninh đừng khóc, gia gia chẳng qua là đang ngủ thôi. Đừng khóc, đừng khóc."

Tiểu Ninh sụt sùi: "Phụ thân... Người nói thật sao? Gia gia chỉ là đang ngủ?"

Hiểu Tinh Trần do dự một chút, rốt cuộc vẫn đáp: "Ừ."

Tiểu Ninh nói không lên lời, thút thít nghẹn khóc một lúc lâu, mới rời khỏi ngực Hiểu Tinh Trần, dùng hai mu bàn tay quệt nước mắt.

Nàng không hiểu ly biệt, chẳng hay sống chết, có thể nàng biết Hiểu Tinh Trần đang an ủi mình, mà cũng có thể là không, chỉ là trong vô thức, trái tim nhỏ bé lần đầu tiên bị khổ sở bi thương giày vò đến thế.

Trương đại phu đứng một bên hỏi: "Đạo trưởng, đứa nhỏ này làm sao vậy?"

Hiểu Tinh Trần kể sơ qua một ít chuyện về Tiểu Ninh, rồi nói: "Đứa nhỏ này nhanh nhẹn hoạt bát, tuổi còn nhỏ mà phải trải qua nhiều biến cố như vậy, quả thực đáng thương. Tiếc là ta bây giờ không có khả năng chăm sóc nàng."

Hiểu Tinh Trần nói đoạn rồi thi lễ: "Trương đại phu, ta có một thỉnh cầu quá đáng, ngài có thể thu nhận đứa trẻ này vào y quán, cho nàng một chỗ dung thân?"

Trương đại phu thở dài, trịnh trọng chắp tay đáp lễ lại với y: "Đạo trưởng liên tiếp mấy ngày lao tâm khổ tứ, phối lương phương trừ ôn dịch, bảo vệ tánh mạng trăm họ khắp thành, giống như ân nhân Nghĩa thành vậy. Nếu ta ngay cả chút yêu cầu này cũng không đáp ứng, vậy chính là không xứng làm người. Xin đạo trưởng cứ yên tâm, ta nhất định chăm sóc đứa trẻ này chu toàn, truyền cho nàng y thuật, dạy nàng hành thiện cứu đời."

Hiểu Tinh Trần vô cùng cảm tạ, thi lễ nói: "Làm phiền ngài."

Tiết Dương đứng một bên nhìn, vốn tưởng Hiểu Tinh Trần sẽ dắt Tiểu Ninh về, không ngờ lại đưa nàng tới y quán. Nhưng mà nghĩ một chút liền tỏ: nghĩa trang hẻo lánh âm u, thật không thích hợp để nuôi dạy trẻ nhỏ, mà y quán ngược lại là chỗ rất tốt. Hiểu Tinh Trần thực sự vô cùng chu đáo.

Tiết Dương nói chen vào: "Trương lão đầu, ngươi có làm được không đó, với trình độ y thuật của ngươi, đừng có dạy sai cho con nít đấy."

Tiết Dương đảo mắt, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc, còn thêm một tia sắc bén. Trương đại phu xấu hổ, liên tục hướng hắn chắp tay: "Y thuật bình thường vẫn có thể..."

Hiểu Tinh Trần xoa xoa đầu Tiểu Ninh, cầm lấy nón rơm trong tay nàng, cẩn thận đội lên cho. Y cúi người, hai tay đặt lên bả vai nàng, nói: "Tiểu Ninh có đồng ý sống ở y quán với Trương đại phu không? Ở đó còn mấy tiểu ca ca tỷ tỷ, bọn họ sẽ cùng chơi với Tiểu Ninh, sẽ không cô đơn nữa."

Tiểu Ninh gật đầu một cái: "Phụ thân tốt với Tiểu Ninh như vậy, Tiểu Ninh sẽ nghe lời phụ thân. Tiểu Ninh đồng ý nha."

Y quán này tuy không lớn, nhưng so với nghĩa trang và nhà của Tiểu Ninh vẫn rộng rãi sáng sủa hơn nhiều. Nàng chạy đông chạy tây, từ lầu dưới chạy lên lầu trên, rồi lại từ trên chạy xuống dưới. Hôm nay, nghe thấy Hiểu Tinh Trần và mấy vị đại phu thương nghị xong xuôi, y vừa bước ra, Tiểu Ninh liền nhào tới ôm chặt chân Hiểu Tinh Trần, nói: "Nhà ở đây thật đẹp nha, còn có rất nhiều hoa cỏ, Tiểu Ninh rất thích!"

Tiết Dương bĩu môi, y quán rách nát này có gì để nhìn, vả lại ngươi nói đẹp để làm gì, Hiểu Tinh Trần có nhìn thấy đâu, Đúng là đứa trẻ đáng ghét.

Tiết Dương một tay kéo Tiểu Ninh ra khỏi người Hiểu Tinh Trần, nói: "Tự mình đi chơi đi, phụ thân ngươi mệt rồi, đừng làm phiền y nữa."

Tiểu Ninh xụ cái miệng nhỏ ra, nói: "Phụ thân cũng không phải là của một mình nhị phụ thân, sao người lại độc đoán như vậy." Nói xong lại xoay người ôm lấy Tiết Dương, cười cười: "Nhị phụ thân đừng khó chịu, Tiểu Ninh cũng thích nhị phụ thân mà."

A Tinh từ trên lầu đi xuống, thấy cảnh tượng trước mắt, cả người đờ ra.

Máu lạnh như Tiết Dương, từ lúc nào có thể bao dung với một đứa bé như vậy.

A Tinh rất thích tiểu cô nương này, quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, A Tinh vừa gặp, liền có cảm giác như đã quen từ lâu, có thể là do hai nàng đều ham chơi, tình tình hòa hợp. Hiểu Tinh Trần kể cho nàng một vài chuyện liên quan tới Tiểu Ninh, A Tinh liền nghĩ trước đây Hiểu Tinh Trần ngày ngày ở chung một chỗ với Tiết Dương, giữa chừng có một đứa trẻ chen vào như vậy, hẳn sẽ giúp đạo trưởng trong lòng được an ủi đôi chút, dù chỉ là một chút cũng được.

A Tinh nhìn thấy Tiết Dương túm gáy Tiểu Ninh, tức muốn chết, vội xông tới kéo Tiểu Ninh về, một chữ cũng không thèm nói với Tiết Dương.

Tiểu Ninh vui vẻ kêu lên: "A Tinh tỷ tỷ."

Hiểu Tinh Trần nói: "Tiểu Ninh ngoan, ra ngoài chơi cùng A Tinh tỷ tỷ."

Nghe tiếng bước chân, biết là hai nàng đã đi xa, Hiểu Tinh Trần mới đi lên lầu, cất từng bước từng bước chậm rãi lên bậc thang. Tiết Dương cũng theo y lên.

Hiểu Tinh Trần ngồi đó giã một ít thuốc, ôn dịch đã qua, đây chỉ là để phòng dịch tái phát, để lại cho y quán một ít thuốc phòng ngừa.

Hiểu Tinh Trần là người thận trọng, luôn làm việc chu toàn.

Tiết Dương ở cùng Hiểu Tinh Trần mấy năm, từng cử chỉ hành động, từng lời nói thói quen, ngay cả tính tình cũng tỏ tường, nắm trong lòng bàn tay, quen tới không thể quen hơn được. Tiết Dương vốn luôn khinh thường tính cách này của y, trong lòng lúc nào cũng cười nhạo, cho y là quá ngây thơ, kẻ ngu ngốc nhất trên đời.

Chỉ đến bây giờ hắn mới hiểu ra, những suy nghĩ kia của hắn, chẳng qua là cố chấp giữ ý kiến của mình mà thôi. Sâu thẳm trong tâm hắn khao khát người này, nhưng lại không dám tin tưởng không dám thừa nhận, cũng chỉ có thể dùng cách thức như vậy để giữ nội tâm kiêu ngạo mà nhạy cảm của mình mà thôi.

Bọn họ cùng nhau trải qua lần bệnh dịch này, hắn nhìn Hiểu Tinh Trần bận bận bịu bịu điều chế thuốc chữa bệnh, hành y cứu người, bất tri bất giác, những sự khinh thường cười nhạo trước đó đã biến mất lúc nào không hay, thậm chí còn bận lây với y nữa.

Tiết Dương nhìn bóng người Hiểu Tinh Trần, ngũ vị tạp trần, giờ phút này hắn không biết tư vị trong lòng mình là gì nữa, có chút suy tư. Hắn cảm thấy rất vui, cũng cảm thấy rất khổ sở. Hắn muốn nói gì đó với Hiểu Tinh Trần, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn từ lúc nào lại biết lưỡng lự như vậy chứ. Nhóc Tiểu Ninh kia nói Hiểu Tinh Trần không phải chỉ là người của mình hắn, tuy đó là lời nói vô tâm của trẻ nhỏ, nhưng cũng giống như lời vạch trần giữa đêm đen.

Lúc trước, Tiết Dương cũng luôn luôn có loại cảm giác này, hắn sợ Hiểu Tinh Trần "không phải là người của hắn", sẽ rời hắn mà đi, mới không khống chế được, chấp niệm thành ma, mạt sát y vô tích sự, là kẻ thất bại, tự chuốc vạ vào thân, cương quyết bức bách trói buộc người này bên mình, còn tự lừa mình dối người, cho rằng như vậy là đúng.

Nào ngờ hoàn toàn sai.

Hốc mắt Tiết Dương nong nóng, nhắm mắt lại, móng tay gần như đâm rách da thịt.

Hắn làm quá nhiều chuyện sai trái, nhưng một kiếm quả quyết kia của Hiểu Tinh Trần lại đâm chệch tim hắn; để hắn đi cứu người, để hắn cảm nhận ấm áp của thế gian, thậm chí thời điểm hắn bệnh nặng sắp chết, Hiểu Tinh Trần cũng không bỏ rơi hắn, đỡ bả vai hắn, để hắn tựa vào ngực, đút từng thìa thuốc cho hắn, tận tâm tận lực, vẫn giống như khi nhặt được hắn ven đường vậy.

Ôn dịch qua đi, thời gian đưa đẩy, đường phố Nghĩa thành dần dần đông người lên, lại mở cửa khai trương, người qua người lại, đến đi không dứt. Người chết thì đã chết rồi, bất luận xảy ra chuyện gì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Đã vào cuối thu, thời tiết lạnh hơn chút.

Tiết Dương mấy ngày nay tâm thần có chút bất ổn, luôn vô tình hay cố ý bám bên người Hiểu Tinh Trần, nhiều lần vô thức nắm cánh tay y, chính hắn cũng không nhận thấy, đến khi tỉnh ra, Hiểu Tinh Trần đã tránh sang chỗ khác rồi.

Hắn từ nhỏ một thân một mình, lăn lộn khắp nơi, trái tim vô cùng nhạy cảm, cũng vô cùng sắc bén, hắn ngơ ngác nhìn bàn tay thiếu ngón của mình, hồi lâu không nói lên lời.

Khi mọi việc đã xong, Tiết Dương lại giở trò, không muốn rời khỏi y quán, mà lý do hắn đề cập nhiều nhất chính là chẳng nỡ bỏ Tiểu Ninh, nếu không cũng là phải chờ nàng thích ứng hoàn cảnh rồi mới đi.

Tiết Dương làm sao có thể tốt bụng như vậy. Hắn chính là sợ Hiểu Tinh Trần sẽ không trở về nghĩa trang cùng hắn, liền lợi dụng lòng tốt y dành cho nàng.

Một hôm, Trương đại phu đi xem bệnh, mấy người trong căn phòng dưới lầu ăn cơm, tiện thể trông luôn y quán. Đang ăn, đột nhiên có người xông vào.

Người đàn ông này toàn thân phong trần mệt mỏi, đầu bù tóc rối, mặt mày bẩn thỉu, vành mắt đen thui, bước đến nhưng không nói không rằng, mà lại ngã nhào xuống đất, thở hổn hển.

Một hỏa kế đứng bên còn tưởng gã bị bệnh gì, vội vàng rót cho chén nước, người nọ không kịp nhận lấy đã khàn giọng kêu lên: "Cầu thần y ban thuốc!!"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ôn dịch ở Nghĩa thành đã qua, sao còn có người đi cầu thuốc.

Nhìn tướng mạo người này, nếu là người Nghĩa thành tất sẽ không khổ sở đến vậy, hẳn là khách ngoại lai.

Hiểu Tinh Trần đứng lên, ôn nhu nói: "Trước hết uống nước đã, nhuận giọng rồi nói."

Người nọ quả thực khát vô cùng, lúc này mới uống ừng ực mấy hớp lớn, lau miệng thưa: "Đạo trưởng này, ta là người Phiên thành, ngay thành kế bên. Thực không dám giấu, ôn dịch mấy ngày trước hoành hành ở đây, chính là bắt nguồn từ chỗ của chúng ta."

Hiểu Tinh Trần rét lạnh, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người kia trả lời: "Là như này, thật ra loại bệnh này vẫn luôn tồn tại ở chỗ ta, mỗi khi thu đông giao mùa lại sẽ xuất hiện, cũng may có y quán* che chở, hàng năm phối thuốc cấp cho mọi người, nên bệnh này tuy đáng sợ, nhưng cũng không trắng trợn hoành hành. Chỉ là lần này có sự khác biệt, y quán không còn, ôn dịch bùng nổ, thậm chí lan sang cả Nghĩa thành. Cầu đạo trưởng ban thuốc, để ta mau mau về cứu bọn họ."

Hóa ra là như vậy, trước Hiểu Tinh Trần đã nghĩ, Nghĩa thành bao năm bình yên vô sự, lần này ôn dịch lại đột nhiên tới, quả thực kỳ lạ, nghe người này nói, mới biết ôn dịch là từ thành kế bên sang.

Hiểu Tinh Trần gật đầu nói: "Thuốc còn rất nhiều, trừ thuốc ở đây còn có số dự phòng, toàn bộ đều sẽ cho ngươi. Ngươi từ từ nói, chuyện quan trọng nhất là tại sao y quán lại không còn ở đấy?"

Về chuyện này, thực sự quá khủng khiếp, không ai muốn nhắc lại, bởi sự tình nghiêm trọng, ầm ĩ mưa gió khắp thành.

Nam nhân kia nuốt nước miếng, nói: "Nhắc đến thật quỷ dị, cũng thực khiến cho người ta thương xót phẫn hận. Y quán đó, luôn luôn an an ổn ổn, cứu nhân độ thế, nhưng ngay đầu xuân năm ngoái bỗng gặp kiếp nạn, không biết chạm phải thứ tà ma gì, tất cả đại phu hộ lý, toàn bộ đều bị tàn sát sạch sẽ! Tử trạng thảm khốc, một kiếm xuyên tim, mà trong miệng từng người đều không có lưỡi!

Hiểu Tinh Trần ngẩn ra.

Y tựa hồ, nhớ ra điều gì.

Nam nhân kia không nhận ra biểu hiện khác thường của Hiểu Tinh Trần, vừa mở miệng liền không dừng lại được, đắm chìm vào câu chuyện tiếp tục: "Quá đáng sợ, quá đáng sợ, nghe nói thời điểm được phát hiện, thi thể những người đó cũng đã thối rữa, trên vết thương còn có khói đen bốc lên! Ai cũng chẳng dám đụng, sau đó bất đắc dĩ phải di chuyển thi thể, chạm vào rồi, khói đen kia mới biến mất!"

Hiểu Tinh Trần lui về sau một bước, gần như đứng không vững.

Tiết Dương sau lưng đã gọi ra thanh kiếm dính đầy máu tanh của bản thân, lách mình vọt tới ___

-----

*Y quán Phiên thành này là nơi Tiết Dương đưa Hiểu Tinh Trần tới trị thương khi y tự sát, xuất hiện ở chương 10.

Editor: Ăn đường nhiều quá sẽ béo đó các bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play