*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Artist: Darlin'from hell


Tô Thiệp này vốn là môn sinh khác họ của Cô Tô Lam thị, sau tự lập môn hộ, phụ thuộc vào Kim Quang Dao, so với Tiết Dương, gã quen Kim Quang Dao sớm hơn nhiều.

Mấy người bên tay trái nghe theo lệnh Tô Thiệp, bước nhanh đuổi theo A Tinh. Tiết Dương vọt về phía sau, vung tay lên, bột phấn bay đầy trời, chặn đường chúng.

Tô Thiệp dẫn đầu dùng ống tay áo che kín miệng mũi, vừa lùi vừa hét lên: "Là phấn thi độc! Tất cả cẩn thận, tuyệt đối không được hít vào!"

Mọi người ít nhiều cũng nghe nói qua thi độc cực lợi hại của Tiết Dương, không dám dại dột, rối rít liên tục tránh về sau, nhưng vẫn có mấy người tránh không kịp, lát sau liền ngã xuống đất, co quắp, người vẫn chưa chết, nhưng con ngươi đã lật lên, sắc mặt tím hồng, trong miệng nhỏ dãi, khục khặc quái dị, cực độ thống khổ.

Mọi người thấy vậy sợ đến kinh hồn bạt vía, bột phấn còn phân tán khắp trên không, chẳng ai dám tiến lên cả.

Tiết Dương không định tham chiến, ném Hàng Tai lên chuẩn bị bay đi, nhưng chợt nghe thấy tiếng đàn từ bốn phương tám hướng truyền tới, trong đầu ong ong lên, đau tới không chịu nổi, trường kiếm ngay sau đó cũng loạt soạt xuống đất.

Mạt Lăng Tô Thức là chiêu thức Cô Tô Lam thị sáng tạo ra, gã bắt chước Lam Vong Cơ dùng đàn cổ như vũ khí, nhưng vì học nghệ không tinh, chẳng những âm luật bị lỗi, mà lực sát thương gây ra cũng chẳng lớn như vậy.

Song Tiết Dương lúc này linh lực hư vô, thể lực hao hết, đối với loại nhạc đàn không tinh xảo này này cũng chẳng có sức kháng cự. Hắn nhặt Hàng Tai lên, vung sang bên cạnh, nhưng thanh âm đàn kia trùng điệp không dứt, đuổi tận không buông, khi trầm khi cao vút. Tiết Dương che lỗ tai, lồng ngực khó chịu đau đớn khôn cùng, tiếp theo, một thanh trường kiếm từ phía sau lưng thẳng tắp đâm tới.

Tiết Dương xoay người đón đỡ, đối phương một kiếm bất thành, chuyển tay hướng bụng hắn đâm tới, giữa sương mù mờ mịt, vẫn có thể tìm đúng vị trí Tiết Dương, giống như chẳng mảy may sợ hãi thi độc.

Tiết Dương vừa phòng ngự vừa nói: "Tô tông chủ thật là đến có chuẩn bị, xem ra vì phòng ngừa trúng độc, đã sớm uống thuốc giải rồi."

Động tác trên tay Tô Thiệp không ngừng lại, nói: " Dù sao đối phó với ngươi vẫn phải vạn phần cẩn thận."

Tiết Dương cười đáp trả: "Đúng nha, còn mang nhiều người tới như vậy, nếu ngươi có một nửa lợi hại của người Cô Tô Lam thị, cũng chẳng cần sợ đến vậy đâu."

Tiết Dương và Tô Thiệp không phải người chung đường, một kẻ tu tiên, một kẻ theo quỷ đạo, chuyện làm bình thường không giống nhau, chẳng mấy khi xuất hiện đồng thời, nhưng từng cùng ngồi xuống bên cạnh Kim Quang Dao. Tiết Dương biết rõ người này, bụng dạ nhỏ hẹp, ghen tỵ thành tính.

Tô thiệp đương nhiên cũng biết Tiết Dương là hạng người gì, dù lý trí mách bảo gã không thể nói nửa chữ với hắn ta, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng: "Đối với người âm hiểm xảo trá, e là ai cũng phải ôm ngàn vạn lần cẩn thận."

Tiết Dương cố ý tiếp tục đề tài về Lam gia, nói: "Quá khen quá khen, những người khác ta không biết nhưng nếu là gã họ Lam kia một mình đối mặt với ta, ta sợ bản thân e cũng chẳng địch nổi, bởi người ta là tiên môn chính thống, kỹ thuật tinh xảo, không phải mấy kẻ học chui có thể so được, Tô tông chủ ngươi thấy có đúng không a?"

Tô Thiệp kỳ nghệ không tinh, nhưng dù sao cũng là đệ tử Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau tự lập môn hộ, cũng coi như tiên môn chính thống, chẳng phải cái gì mà học chui. Tiết Dương cố ý nhấn mạnh mấy chữ sau lên, giống như Mạt Lăng Tô thị vốn chẳng phải danh môn chính phái vậy.

Tô Thiệp ghét nhất là người khác dùng Cô Tô Lam thị mỉa móc gã, dù liều mạng giữ vững lý trí, vẫn không kiềm được cơn giận. Tiết Dương cười lạnh một tiếng, mũi kiếm Hàng Tai bỗng nhiên thoắt biến, Tô Thiệp sửng sốt mấy giây, trở tay nghênh đón, không ý thức được quyền chủ động trong trận chiến này đã chuyển sang tay Tiết Dương, bản thân từ công thành thủ.

Sương mù dày đặc, phấn độc bay đầy trời, chỉ có thể nhìn rõ bán kính năm thước xung quanh, nhưng Tiết Dương đã sớm thành thói quen, hành động tự nhiên, hắc ảnh như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, cánh tay của Tô Thiệp lĩnh một kiếm không mời này mà bị thương, Tiết Dương nhắm đúng thời cơ định bồi thêm một kiếm, muốn trả lại gã chiêu đánh lén khi nãy.

Nhưng hắn không nhịn nổi nữa, tiếng đàn xung quanh vẫn tiếp tục, nhiều người hợp tấu, lực sát thương khó mà tưởng tượng được. Tay Tiết Dương khẽ run, toàn thân nhất thời vô lực, đầu gối khụy xuống, mũi kiếm Hàng Tai cắm sâu vào lòng đất, hắn cảm thấy trong tai ấm ấm, hẳn là chảy máu rồi.

Phản ứng của Thiệp vậy mà rất nhanh, trong sương mù tìm được đích xác vị trí tỏa ra mùi máu tanh, đợi Tiết Dương có động tác tiếp theo, một kiếm đã đặt ngang cổ hắn.

Nhưng cũng may, vẩy độc phấn, lại dây dưa với Tô thị lâu như vậy, nha đầu chết tiệt kia có lẽ đã chạy mất dạng rồi.

Tiết Dương nheo mắt lại, chỉ cảm thấy cả người mệt lả, hắn vốn không còn dư lại bao nhiêu linh lực, đối kháng với Tô Thiệp lâu như vậy, lại còn dính tiếng đàn, trong ngoài thân thể đều chịu tổn thương, không nhịn được nữa, hôn mê bất tỉnh.

Tiết Dương bị dội một bát nước, hắn run khẽ hai cái, mở mắt ra, phát hiện đây là một căn phòng tối mờ, hẳn là một phòng ngầm dưới đất, bản thân bị cột hai tay lên tường.

Giọt nước men theo tóc, gò má Tiết Dương trượt xuống, hắn lắc đầu, ho khan hai tiếng, nói với Tô Thiệp đứng trước mặt mình: "Đây là đâu, Kim Lân đài bố trí dịch trạm ở vùng hoang vu hẻo lánh này? Tô Thiệp, ngươi có quyền sử dụng sao?"

Tô Thiệp nói: "Không sai. Ta coi như là đệ nhất khanh khách của Tiên đốc, dĩ nhiên được tự do ra vào, tùy ý sử dụng."

Tiết Dương không nhịn được cười ra tiếng: "Đệ nhất khanh khách, hố hố hố ha ha ha..."

Tô Thiệp cau mày: "Có gì buồn cười."

Tiết Dương nói: "Không có gì không có gì. Ta đã nói rồi, đang yên đang lành sao tự dưng lại đến bắt ta?"

Không đợi Tô Thiệp trả lời, Tiết Dương liền nói: "Là vì Âm Hổ phù?"

Tô Thiệp liếc mắt, ý bảo môn sinh đang bê chậu nước bên cạnh đi ra ngoài, trong căn phòng này, người nói chuyện cũng chỉ còn Tiết Dương và Tô Thiệp.

Tô thiệp nói: "Nếu biết, thì giao ra đi, ta cũng là vì Tiên đốc mà phục mệnh."

Tiết Dương cười hừ một tiếng: "Không phải Tiên đốc ra lệnh, là ngươi tự muốn lấy Âm Hổ phù."

Tiết Dương biết rõ Tô Thiệp là một tên tiểu nhân, nhưng đối với Kim Quang Dao lại cực độ trung thành, liền sửa lại: "Vậy cũng không đúng. Ta đoán ngươi cũng không phải muốn lấy Âm Hổ phù tự dùng, mà là muốn tặng cho Kim Quang Dao, lấy lòng hắn, nên tự bày trò lén lút tìm bắt ta. Nếu không thì bằng thanh thế của Kim Lân đài, cũng không cần hao phí thời gian lâu như thế, tốn lắm công sức như vậy."

Tiết Dương đoán cái người bị Tống Lam một kiếm xuyên tim cũng là do Tô Thiệp phái tới, nghĩ đến đây, mọi thứ liền rõ ràng.

Xem ra Tô Thiệp cũng không biết cuộc sống mấy năm nay ở Nghĩa thành của hắn, người kia tới Nghĩa thành, đơn giản là thăm dò lục lục soát đánh bậy đánh bạ, nhìn đúng mục tiêu xông vào nghĩa trang, không nghĩ tới vong mạng dưới tay hung thi.

Tô Thiệp nói: "Bất kể là nguyên nhân gì, tóm lại vật này ta bắt buộc phải lấy. Năm đó ngươi bị Tiên đốc thanh lý môn hộ may mắn còn sống, nhiều năm qua không có chút tin tức, đến tột cùng là tránh ở đâu, làm cái gì?"

Tiết Dương nói: "Ta sao phải nói cho ngươi biết? Nhưng mà ta sống sót có phải may mắn hay không, tự ngươi biết được, nếu không sao phải một mực đi tìm ta."

Tiết Dương âm thầm vui mừng, may mà có Tống Lam đâm chết kẻ nọ, nếu không chờ gã báo tin cho Tô thiệp, vậy hành tung của hắn sẽ hoàn toàn bại lộ.

Tô Thiệp hừ một tiếng, dường như đối với lời này rất khó chịu, nhưng làm thế nào cũng không ra dáng vẻ.

Gã đến gần Tiết Dương, nói: "Ta không dám suy đoán ý của Tiên đốc, chúng ta bàn về đúng chuyện đi. Tiết Dương, nếu ngươi đã rơi vào tay ta, thì đừng chống cự vô ích. Nói, Âm Hổ phù là bị người nọ lấy đi rồi, hay vẫn ở trên người ngươi?"

Tiết Dương nói: "Ta vẫn luôn nói chính sự mà, là tại ngươi đổi chủ đề sang Kim Quang Dao lại còn nói ta, sao vậy, quan hệ giữa ta với thằng lùn kia, ngươi thấy nóng mắt hả?"

Biết Tiết Dương đang chọc tức mình, Tô Thiệp đột nhiên dùng tay bóp cổ hắn, áp sát lại, trầm giọng: "Nói!"

Tiết Dương hít thở không thông, nói đứt quãng: "Ngươi... ngươi bóp cổ ta, thì ta nói... thế quái nào..."

Tô Thiệp bất đắc dĩ buông tay ra, cảnh cáo hắn: "Khai báo đàng hoàng, đừng giở trò bịp bợm."

Tiết Dương ho khan hai cái, nói: "Ta đã bảo không phải người kia cầm, thứ ta giao cho nàng là cái khác, không liên quan tới các ngươi. Âm Hổ phù ở trên người ta, chính là nói thật, ngươi không tin, vậy để ta tự làm!"

Tô Thiệp nghĩ lời ngươi có thể tin thì tin luôn lời quỷ, nhưng nhất thời không chắc chắn được, liền vươn tay lục lọi trên người Tiết Dương.

Tiết Dương nói: "Ui da ui da, ngươi táy máy tay chân gì vậy, phi lễ."

Tô thiệp liền dừng động tác lại, khinh thường xoa xoa tay trên y phục của hắn, dường như rất chán ghét.

Động tác của gã cũng là học theo Lam Vong Cơ luôn chỉnh tề không nhiễm trần, nhưng cái nhăn mày bắt chước vụng về, không có nổi nửa phân khí độ của người ta.

Tô Thiệp nói: "Nếu vậy, ta đành tin ngươi một lần, mau giao ra đi."

Tiết Dương ngước đầu cười một tiếng, lộ ra hai chiếc răng khểnh, nói: "Ngươi bảo cho ngươi ta liền cho, vậy ta cũng quá mất mặt rồi."

"Tiết Dương!" Tô Thiệp túm tóc Tiết Dương, kéo hắn sát lại, hung tợn nói: "Kiên nhẫn của ta có giới hạn, không rảnh thời gian nói nhảm với ngươi, nhanh giao đồ cho ta!"

Tiết Dương nói: "Ui cha, ngụy quân tử giả vờ không nổi nữa, lộ ra bộ mặt thật rồi kìa."

Biết Tiết Dương cố ý chọc giận gã, Tô Thiệp buông tay ra, bình tĩnh nói: "Tiểu bằng hữu, nếu ngươi cố tình như vậy, cũng đừng trách ta không niệm tình đồng liêu chi nghị*, ra tay với ngươi."

Tiết Dương cười nói: "Không cần nhớ đâu, dù sao ta với ngươi cũng chẳng phải đồng liêu chi nghị gì cả. Có thủ đoạn gì cũng lôi ra đi, xem là ta không nhịn được trước, hay là ngươi mất kiên nhẫn trước."

Tô Thiệp khẽ chớp mắt, triệu ra bội kiếm Nan Bình của gã, lưỡi kiếm vỗ vỗ gò má Tiết Dương, rồi trở tay vạch xuống ngực hắn.

Tô Thiệp chọn những địa phương có thần khinh nhạy cảm mà hạ thủ, máu tươi tràn ra, theo nhỏ xuống theo y phục.

Năng lực nhịn đau của Tiết Dương cực mạnh, mày cũng không nhíu lấy một cái, bình tĩnh nở nụ cười châm chọc: "Ngươi hẳn đã sớm muốn làm vậy đi, chẳng phải ngươi nhìn ta năm ấy giao hảo với Kim Quang Dao rất nóng máu sao, nói ta là tiểu bằng hữu, vậy ngươi ngược lại rất lớn tuổi ha, rõ ràng thời điểm quen biết hắn sớm như vậy, cũng nhận được chút trọng dụng, nhưng mà không bằng ta a, ta thấy ngươi với Kim Quang Dao kính trọng như thế, mà hắn suốt ngày đi cùng một chỗ với ta, theo sau đuôi ta thu thập mọi chuyện, chắc ngươi ghen tỵ tới điên rồi nhỉ? Ha ha, rõ ràng ngươi mới là con chó trung thành nhất!"

"Câm miệng!"

Tô Thiệp giận điên người, hung hăng rạch mấy cái, nâng cằm Tiết Dương lên, ác liệt nói: "Xem ra không cho ngươi nếm chút đau khổ, ngươi sẽ học không ngoan!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play