Tiếng phanh xe vang lên. Từ đó, một chàng trai mang lên vẻ đẹp như băng sơn ngàn năm bước xuống. Vừa thấy bà lão, hắn đã vội chạy đến hỏi han.
- Bà, bà không sao chứ?
Âm giọng quen thuộc cất lên khiến Quân Dao trong chốc lát ngớ người lại. Cô từ từ xoay người nhìn vào người kia.
Hắn ta có vẻ ngoài điển trai và khí chất rất đặc biệt. Không phải kiểu chỉ lạnh lùng như Từ Khôi mà có cả nét nghịch ngợm của tuổi niên thiếu. Bất quá, tên này lại khiến cô liên tưởng tới Lăng Lãnh(*).
**Lăng Lãnh là đối tượng công lược ở vi diện "Bạn Học Cao Lãnh Cầu Thôi Vô Sỉ*".
- Cô là?
Nam nhân nhìn cô rồi cất giọng thắc mắc. Rất nhanh, cô cũng mỉm cười đáp lại.
- Tôi là Quân Dao.
- Quân tiểu thư, tôi tên Từ Âu. Cảm ơn cô đã giúp đỡ bà tôi.
Hắn ta đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với cô. Quân Dao cũng chầm chậm nắm lấy.
- Không sao, việc nên làm.
[ Giả trân. ]
Củ cải nhỏ ở trong hệ thống chống cằm chán ghét nhìn vào nữ nhân thông qua cái màn hình lớn. Khuôn mặt củ cải bày rõ ra bộ dạng khinh bỉ.
"Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm."
[...]
Bà lão kia từ nãy tới giờ đều đứng một bên, yên lặng quan sát một nam một nữ vui vẻ trò chuyện, ánh mắt thâm sâu không rõ ý vị thoáng ánh lên tia cười.
- Tiểu Dao, con bị thương rồi.
Bà lão thoáng khựng lại rồi tiến tới bên cạnh Quân Dao, cẩn thận xem xét. Lát sau, bà bỗng nâng lên một nụ cười tươi, hoà nhã nói với cô.
- Con cũng vì cứu ta mà bị thương. Hay bây giờ con cứ về nhà ta đi.
Câu nói đó của bà vừa cất lên đã khiến Từ Âu mở to mắt ngạc nhiên. Có ai trong nhà không biết tính của bà hắn chứ? Tính tình cổ quái và đặc biệt ghét người lạ. Đừng nói đến chuyện mời người khác về nhà, đến việc bắt chuyện với người ta bà hắn còn không thèm.
Thôi được rồi, dù gì người ta cũng là ân nhân của bà hắn. Như vậy cũng không sao.
Cứ như vậy, trong sự ngơ ngác của Từ Âu và cái gật đầu của Quân Dao, cả ba người họ sớm đã có mặt trên chiếc xe bóng loáng của Từ Âu.
Chiếc xe sang trọng cứ thế chạy băng băng trên đường lớn rồi rẽ hẳn sang một con đường vắng vẻ.
"Két"
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng căn biệt thự sang trọng.
Cả ba người họ bước khỏi xe, tiến sâu vào bên trong.
Căn nhà này được thiết kế rất hiện đại. Phần lớn cửa đều làm bằng sắt có bảo mật kĩ càng. Những nơi làm bằng kính đều được phủ rất dày, chắc chắn bom đạn bình thường không thể làm vỡ.
Quân Dao đi theo bà lão kia đến một căn phòng đầy rẫy các thiết bị y tế hiện tại rồi ngồi xuống bên cái giường trắng tinh.
Bà lão kia tiến đến bên một cánh cửa sắt, nhập vào đó một dãy chữ số dày đặc khó hiểu. Ngay sau đó, cánh cửa lập tức bật mở, một làn khói trắng lạnh buốt toả ra.
Người phụ nữ lớn tuổi tiến vào bên trong, cẩn thận lấy ra một lọ thuốc kì lạ. Bà bước về phía Quân Dao, cẩn thận xử lí vết thương đã đóng vẩy của cô.
Quân Dao lơ đễnh nhìn vào người phụ nữ, trong đáy mắt hiện lên tia xao động rõ rệt.
"Tiểu củ cải, thông tin về người này là như thế nào?"
[ Tinh ]
[ Tiến hành truyền tải thông tin. ]
Một dòng hình ảnh nhiễu loạn lại chảy vào đầu cô khiến cô có chút khó chịu. Sau
Người phụ nữ trước mắt tên Tiên Ngạn, là nữ gia chủ của Tiên gia và Từ gia. Từ khi còn trẻ, bà đã dấn thân vào hắc đạo, nắm trong tay quyền điều hành nhiều băng đảng lớn. Mà trong số đó, nhất định phải kể đến bang Ngạn Quỷ đang do Từ Khôi cầm đầu.
Mặc dù hiện tại bà đã lấn sang tuổi bảy mươi hai nhưng đầu óc quả thực còn minh mẫn vô cùng. Phần lớn các việc ở Từ gia đều do một tay bà kiểm soát.
Tất nhiên, đi kèm với khả năng tư duy là khả năng phòng thủ. Trải qua gần năm mươi năm trời, thể lực của bà đã phai mòn đi không ít. Hiện tại bây giờ, bà chỉ có thể phòng vệ mà không thể tấn công.
Tiếp nhận lượng thông tin lớn khiến bộ não nhỏ của Quân Dao như muốn nổ tung. Cô nhăn mày khẽ kêu lên một tiếng nhẹ. Vừa vặn thay, âm thanh ấy lại lọt vào tai của Tiên Ngạn.
Bà chợt dừng hành động lại, ôn tồn hỏi cô.
- Ta làm con đau sao?
- Không ạ.
Sau câu nói của cô, cả căn phòng cứ vậy lại một lần nữa rơi vào im lặng.
[ Tinh ]
[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Kết thân với Tiên Ngạn. ]
Âm thanh máy móc vừa truyền ra đã khiến lòng Quân Dao dậy sóng mãnh liệt.
Đúng là cẩu hệ thống nhà cô không cho cô một giây nghỉ ngơi!
Được rồi.
Ai bải cô là kí chủ xinh đẹp tốt bụng cơ chứ.
[...] Thiểu năng, kí chủ mắc bệnh thiểu năng rồi!
- Bà sống ở đây cùng với Từ Âu sao ạ?
Quân Dao lên tiếng thắc mắc, đồng thời đánh tan đi bầu không khí căng thẳng.
Đối với câu hỏi của cô, Tiên Ngạn vẫn không dừng hành động của mình lại. Bà chỉ mỉm cười nhẹ trả lời lại Quân Dao.
- Không, ta sống một mình.
- Nhưng ta có hai người cháu trai.
___
Không hiểu sao thấy truyện mình viết chất lượng ngày càng đi xuống ༎ຶ‿༎ຶ Cảm hứng viết cũng không còn như xưa, chắc tại không có ai ủng hộ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT