Người phía trước hắn nghe xong liền giật giật khoé miệng. Cô chống hai tay lên bày ra bộ dáng suy tư, rất lâu sau mới hỏi lại.

- Ta mới mười bảy, lấy đâu ra phu quân?

Tề Minh nghe xong toàn thân chợt thấy căng cứng, trong lòng không rõ lí do đẩy lên cảm xúc bất an nặng trĩu. Hắn vội vàng nắm lấy bả vai của nữ nhân trước mắt, luống cuống hỏi.

- Cô nói cái gì?

Quân Dao liền nhíu mày khó chịu, cô nhăn mặt nhìn hắn, cất giọng hậm hực.

- Vị công tử này động khẩu không động thủ.

Như nhận ra hành động lỗ mãng của mình, Tề Minh mới nới lỏng lực đạo của bản thân, tuy vậy, bàn tay hắn vẫn là yên vị đặt trên bả vai nữ tử.

Tề Thiên Túc thấy một màn này liền vội vội vàng vàng chạy đến gạt phăng bàn tay của nam nhân kia ra, một thân đứng chắn cho cô. Anh nhìn chằm chằm vào Tề Minh, ánh mắt sâu đi mấy phần.

- Đừng hòng động vào tỷ ấy.

Hắn nhìn vào Tề Thiên Túc nhíu mày khó chịu. Rất lâu sau mới cất lên âm giọng trầm trầm.

- Gọi là tẩu.

- Tẩu?

Âm giọng hơi lớn mang theo đầy sự ngạc nhiên của nữ tử vang lên, thành công cắt ngang bầu không khí căng thẳng.

Tề Thiên Túc vội vã quay lại phía sau, xua tay đến loạn, anh cất lên âm giọng như lừa bịp trẻ nhỏ.

- Là khi còn nhỏ ta có chơi trò gia đình.

Gậy đầu tỏ ý đã hiểu, Quân Dao bước lên phía trước, xoè tay ra giữa không trung, mỉm cười nhìn nam nhân nọ.

- Vậy xin được làm quen lại, ta tên Quân Dao, cả Quân cả Dao đều là ngọc đẹp.

Tề Minh đầu tiên là ngạc nhiên đến bất động, giây sau đã mỉm cười đáp lại, đưa tay ra chạm vào bàn tay nhỏ nhắn.

- Ta là Tề Minh.

Đoạn, hắn lại quay qua nhìn vào Tề Thiên Túc, lạnh nhạt cất giọng.

- Ta có việc phải lên triều, đệ chăm sóc nàng cho tốt.

Tề Thiên Túc cười nhếch lên đáp lại, rất nhanh đã đi ra bên ngoài tiễn hắn.

Đợi cho đến khi cả hai đã khuất bóng sau cánh cửa phủ, Tề Thiên Túc mới thu lại nụ cười giả nhân ấy, anh lạnh lẽo nhìn vào Tề Minh, không chút kính nể cất tiếng.

- Có ta ở đây, đừng hòng động vào tỷ ấy.

- Vậy xem đệ làm được gì.

Để lại một câu nói, hắn ta quay người bước đi thẳng. Trong cái ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà, bóng hình nam nhân một thân hắc y vừa ngạo nghễ vừa cô độc đến lạ.

Tề Thiên Túc giương lên ánh mắt thâm sâu nhìn về hình ảnh đang dần khuất bóng ở phía xa, bàn tay trong vô thức siết chặt lại.

Quân Dao núp ở đằng sau cửa đã nhìn thấy rõ một màn này, trên khuôn miệng rất nhanh đã xuất hiện một nụ cười hứng thú.

Huynh đệ tương tàn vì nữ nhân, chính là kiểu kịch bản mà cô siêu thích!

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài. Tề Thiên Túc thấy có tiếng động liền cảnh giác lùi về sau, sau khi nhìn rõ bóng dáng kia mới nhíu mày khó hiểu.

- Tỷ định đi đâu sao?

- Ta muốn đi dạo một chút, ngươi có muốn đi cùng ta không?

Nữ tử kia vui vẻ đáp lại, cô nhìn vào nam tử trước mắt với ánh mắt sáng rực đầy mong chờ.

Thiên Túc đối mặt với ánh mắt kia có chút sợ hãi, anh lùi người về sau vài bước rồi vội bỏ đi, tất nhiên không quên vọng lại một câu.

- Đệ nhớ mình có việc bận, tỷ cứ tự do đi đi.

Thấy được cái bộ mặt thỏ đế nhát gan của đệ nhất tiểu thịt tươi, Quân Dao chỉ hừ một cái rồi xoay người bước đi thẳng.

Một thân một mình nữ tử trên mình bộ bạch y thuần khiết cứ như vậy mà dạo chơi mọi ngóc ngách của triều đình, thật sự có chút không hợp với hình tượng của Vương Hậu nha.

- Hứa Quân Dao?

Âm giọng ngọt ngào mềm mại của một nữ nhân khác vang lên. Quân Dao nghe thấy tên mình liền chầm chậm quay người lại, nhìn chằm chặp vào người kia.

Ở phía trước mặt cô là hình ảnh một nữ nhân trên mình lục y ngọt ngào kiều diễm, xinh đẹp động lòng người.

Lộc Tuyết ban đầu chỉ thấy bóng dáng kia có chút quen mắt nên mới bất giác thốt lên một cái tên, ai ngờ lại là chính chủ. Cô ta khoanh tay ngạo nghễ nhìn vào Quân Dao, cất giọng kênh kiệu.

- Vương Hậu bị ghẻ lạnh có khác, đến nha hoàn đi cùng cũng không có.

Đối mặt với bộ dáng của nữ nhân kia, Quân Dao chỉ ngờ vực đăm chiêu một lát rồi hỏi.

- Cô là ai vậy?

- Cô không nhớ tôi hay sao? Tôi là Lộc Tuyết đó!

Nữ nhân kia ngạc nhiên tới đờ người, giây sau liền kích động phản bác.

Ngược lại với bộ dáng kích động của nữ nhân kia, cô vẫn nở một nụ cười ngọt ngào, mở miệng cất giọng tinh nghịch.

- Xin lỗi, hình như cô nhận nhầm người rồi. Với lại tôi không phải Vương Hậu gì đó đâu, đây chỉ là một trò chơi gia đình thôi.

Cô nói xong liền trực tiếp quay người vui vẻ bước đi. Ở phía sau, Lộc Tuyết đứng đơ người lại, đôi môi hồng nhuận bị cắn đến bật máu. Cô ta đưa ánh mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm vào Quân Dao, sau đó mới xoay người đi thẳng.

Lang thang mãi thành ra bị lạc từ lúc nào không hay, Quân Dao ôm đầu ngồi xuống đất khóc ròng.

Cái kiểu kiến trúc gì mà còn hơn cả mê cung thế này? Chính là quá cầu kì, cầu kì đến tai hại.

Đang mải mê suy nghĩ, cô hoàn toàn không nhận ra có người đến gần.

Bóng hình kia cầm theo một cái phi tiêu nhỏ, từ từ thu hẹp khoảng cách với cô, sau đó nghệch mặt ra hỏi nhỏ.

- Vương Hậu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play