Sau khi chào tạm biệt Thái Hậu, Quân Dao lại rời khỏi phủ, chuẩn bị tiến vào hậu cung giai nhân cùng các phi tần đàm chuyện giết thời giờ liền bị một âm giọng cản lại.
- Dao Nhi!
Quân Dao giật mình quay người lại, ngay lập tức, cả thân mình đổ về phía sau, phía trước còn dính kèm một cô gái.
Cô gái kia thấy cô ngã liền bội vàng kéo nàng dậy, vừa hỏi vừa rưng rưng nước mắt.
- Muội không sao chứ, ta thực xin lỗi.
Cô nhìn cô ấy hồi lâu thầm đánh giá. Nữ nhân này thực sự rất đẹp. Mũi cao, mày gọn, dáng mặt thanh tú, môi nhỏ hồng nhuận, mắt long lanh ngậm nước.
Ôi mẹ ơi! Nhan sắc này quá nghịch thiên! Mau truyền thái y gấp!
Thực sự quá đẹp rồi, chính là còn đẹp hơn cả nữ phụ Lộc Tuyết.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, người trước mắt chính là Quận Chúa của Tây Hạ Quốc, tên Tề Nhu. Từ nhỏ đã tinh thông võ nghệ, tài hoạ đầy mình. Nhưng cũng vì thân phận và tài năng thiên phú mà hầu như cô không có bạn. Sau khi nguyên chủ tiến cung, cả hai vì cùng chung hoàn cảnh nên kết thân vô cùng nhanh chóng.
Quân Dao mỉm cười nhẹ rồi chống tay đứng dậy, cẩn thận hành lễ.
- Tham kiến Quận Chúa.
Đã quá quen với hành động khách sáo của cô, Tề Nhu cũng trực tiếp mặc kệ, cô vui vẻ kéo cô dậy, một mạch đưa cô đến bên cái bàn nhỏ ở giữa hồ nước.
- Dao Dao, muội xem, có phải ở đây vô cùng đẹp không?
Cô nhìn xung quanh một lúc rồi mới mỉm cười đáp lại.
- Đúng là rất đẹp.
Từ xa, bóng dáng một nữ nhân đi tới, nàng ta vừa thấy Tề Nhu liền quỳ xuống, cất âm giọng có phần lớn lên.
- Thỉnh an Quận Chúa.
Đang say mê ngắm cảnh xinh người đẹp thì bị làm phiền, Tề Nhu hiển nhiên vô cùng phật ý. Nàng không thèm đứng dậy mà chỉ ngồi đó, liếc nhìn nữ nhân đang quỳ dưới nền đất kia.
- Đa tạ, lần sau đừng nói thỉnh an ta, ta chưa đến mức cần thỉnh an.
- Vâng.
Lộc Tuyết cúi gằm mặt xuống, lời nói phát ra run rẩy như bị bắt nạt.
Thấy dáng vẻ của nàng ta, Tề Nhu liền cáu giận nói.
- Làm như ta bắt nạt cô vậy. Vả lại lần sau đừng có mà nói to như vậy, đồ tiểu tiện nữ vô duyên.
Từng lời nói của nàng đều ghim sâu vào lòng của Lộc Tuyết, nàng ta cắn răng đầy tức giận. Từ trước đến nay, không ai không khinh thường nàng ta cả. Người của hoàng thất đều là một lũ cặn bã.
Thấy tình hình căng thẳng, Quân Dao liền nảy ra một ý tưởng khá thú vị.
Cô bước từng bước đến, dịu dàng đỡ nữ tử kia đứng dậy. Trong ánh mắt đều là lặng như nước.
- Cô mau đứng lên đi, Tề Nhu tỷ tỷ tính khí hôm nay không tốt, cô đừng buồn lòng.
Lời nói của Quân Dao vô cùng thâm sâu. Người ngoài nghe vào thì sẽ là cô đang quan tâm, an ủi Lộc Tuyết, chính là quan hệ của cả hai vô cùng tốt.
Còn Lộc Tuyết là người trong cuộc, hiểu rõ hơn bất cứ ai ý nghĩa thực sự của câu nói kia.
Ý là Quân Dao là chính thất của Vương Thượng, được mọi người công nhận và yêu quý. Tề Nhu nói chuyện với cô đều là vô cùng vui vẻ, còn nói chuyện với Lộc Tuyết là một mắt khó chịu. Điển hình là vừa rồi việc cô nói thỉnh an cũng bắt bẻ.
Giận quá mức, Lộc Tuyết liền thẳng tay đẩy ngã Quân Dao xuống hồ nước sâu.
Nữ nhân kia bất ngờ bị đẩy ngã liền căng mắt ngạc nhiên, sau đó, xung quanh đã tràn ngập nước. Chỉ là ánh mắt quỷ dị như đang cười.
Vũ nữ sau khi thành đẩy ngã người mới hoảng loạn sợ hãi lùi về sau, miệng không ngừng lẩm bẩm "tôi không làm".
Tề Nhu đứng ở khá xa, không kịp chạy đến giữ người lại, chỉ có thể trơ mắt chết lặng nhìn nữ nhân đổ người xuống làn nước lạnh.
Nàng tức giận tiến đến, mạnh mẽ tặng lên gương mặt trắng nõn của Lộc Tuyết một nốt bàn tay đỏ hồng.
- Tiện tì đáng chết.
Từ xa, Tề Minh cùng các quan đại thần đi dạo liền thấy một màn náo nhiệt này liền tò mò bước đến đến.
Ở chính giữa là một Lộc Tuyết và một Tề Nhu đang kẻ đánh người, kẻ khóc lóc thương tâm.
Nhìn cô tình nhân nhỏ bị đánh đến một bên má sưng vù, hắn liền nhịn không nổi xót xa, tiến đến gạt nhẹ tay của tỷ mình ra, ân cần xem xét vết thương trên mặt cô gái.
- Đệ thật quá ngu ngốc! Ả ta bị đánh như vậy vẫn chưa đủ. Tiểu Dao đang không rõ sống chết ra sao, đệ còn hơi sức lo cho tiện nữ?
Tề Nhu thấy em trai không màng sống chết của nương tử mà nhào đến quan tâm ái nhân liền tức giận nói lớn.
Nghe xong câu nói của nàng, hắn trong phút chốc cảm thấy cả cơ thể bị đình trệ, hơi thở phả ra cũng có chút khó khăn.
Hắn trầm mặc một hồi rồi mới hỏi lại.
- Tỷ nói gì?
- Quân Dao bị ả ta đẩy xuống hồ, không rõ sống chết kìa!
Tề Nhu vừa nói vừa run run như sắp khóc. Nàng tinh thông mọi thứ, từ võ nghệ đến tài hoạ. Nhưng duy nhất có một nỗi sợ, nàng sợ không gian nhiều nước. Chính là do không thể bơi!
Tề Minh nghe xong liền chết đứng, hắn vội vàng nhìn về phía hồ nước trong veo tĩnh lặng, định nhảy xuống tìm cô liền bị giọng nói quen thuộc cản lại.
- Huynh không cần xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT