Trời về đêm ngày càng lạnh buốt. Sương giá theo từng đợt phả thẳng vào cơ thể cô gái nhỏ.
Bữa tiệc đã tàn, ai cũng đã trở về phòng của mình, chỉ riêng Quân Dao vẫn đứng đó, cô tựa người vào lan can, ngắm nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ.
Cô chỉ còn sống được nhiều nhất gần ba tháng.
Thở hắt một tiếng, cô gái quay người lại trở vào phía trong liền va phải một bức tường thịt vững chắc. Hương bạc hà thơm mát xộc vào khoang mũi khiến cô có chút tê dại.
Nữ nhân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nam nhân, cất giọng nhẹ nhàng.
- Đêm rồi anh ra đây làm gì?
- Ngắm cảnh.
Vu Tử Ân chỉ nhàn nhạt nói, ánh mắt sâu thẳm không hướng đến bầu trời đêm mà lại đặt lên mình cô gái nhỏ.
Hắn không hiểu sao lại cởi áo khoác ngoài của bản thân ra, từng động tác đều rất ân cần mà khoác lên cơ thể của nữ nhân phía trước.
Hắn luôn không hiểu nổi. Ngay từ lúc mới gặp, cô gái này đã cho hắn cảm giác rất quen thuộc. Bất quá... hắn lại cảm thấy rất ưng ý cảm giác ấy.
Cả hai ngồi xuống bên cạnh nhau, không một ai mở miệng nói gì. Từ đầu đến giờ vãn chỉ nhìn chằm chằm lên bầu trời rộng lớn.
- Cô có tâm sự gì sao?
Vu Tử Ân đột nhiên nghiêng đầu nhìn vào nữ nhân bên cạnh, âm giọng cất lên tuy vẫn trầm thấp nhưng lại ẩn phía trong là sự quan tâm.
Quân Dao giật mình rồi lại cười nhẹ, cô gái không nhìn lại nam nhân, chỉ mở miệng trả lời thật lòng.
- Có lẽ vậy.
- Nếu được, cô có thể tâm sự với tôi.
- Tôi chỉ thắc mắc, nếu thời gian sống chỉ còn vài tháng ngắn ngủi, con người ta sẽ làm những gì?
Cô bây giờ mới quay lại nhìn Vu Tử Ân, trong mắt đầy những cảm xúc tiêu cực hỗn loạn.
Hắn thực không nghĩ cô gái nhỏ sẽ nói lời này nên nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngồi trơ ra, lâu sau mới cất tiếng.
- Sao cô hỏi vậy?
- Chỉ là thắc mắc.
- Tốt nhất nên là vậy.
Vu Tử Ân nói xong liền trở về im lặng. Hoàn toàn không chút biểu hiện muốn trả lời câu hỏi của nữ nhân.
Không gian rơi vào khí thế căng thẳng.
Quân Dao thấy tình hình có vẻ không ổn liền lên tiếng giải vây cho cả hai.
- Anh cũng có tâm sự đúng không?
- Cô muốn nghe?
- Nếu anh kể.
Nữ nhân nhàn nhạt gật đầu rồi cất giọng mềm mại.
Lúc lâu sau, nam nhân kia mới cất tiếng.
- Cô thấy tôi thảm hại không? Đến gia đình của mình cũng không bảo vệ nổi. Bọn họ đã bị đám quái vật kia cắn nuốt ngay trước mắt tôi. Bạn thân của tôi cũng vì bảo vệ tôi mà chết không toàn xác.
Nữ nhân không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe tâm sự của nam nhân, đáy mắt chỉ lộ ra một chút xót xa.
- Cô biết không? Đám dơ bẩn đấy chính là nguồn động lực để tôi sống tiếp. Tôi nhất định sẽ dùng chính tay của mình, kết thúc cái thời đại kinh tởm này.
- Nếu đó là điều anh muốn. Và... anh không hề thảm hại. Ít nhất là đối với tôi, anh rất tuyệt vời.
Im lặng một lúc lâu, Quân Dao mới mở miệng nói. Ánh mắt cô trong đêm tối trở nên sáng rực, cả thân thể đều toả ra hơi ấm áp dịu nhẹ.
Vu Tử Ân trong giây lát cảm thấy không khí xung quanh như ngưng lại, cả không gian rộng lớn chỉ còn lại hắn và nữ nhân trước mắt.
Trong thời khắc yên ắng ấy, hắn đã cảm nhận được cái ấm áp của tình yêu dào dạt trong lồng ngực phập phồng.
Như vậy, cũng thật tốt.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm tăng 25%, hiện là 65%. Thỉnh kí chủ cố gắng. ]
Sáng sớm hôm sau, tiểu đội A lại có mặt tại quân khu tập trung. Nhiệm vụ hôm nay của bọn họ chính là đi đến căn cứ khu A đón đoàn người trao đổi về đây.
Căn cứ khu A nằm cách nơi này khoảng chừng hai mươi cây số, cách nửa tiếng đi đường.
Hôm nay số lượng tang thi mà bọn họ gặp trên đường tương đối ít. Chính xác là vô cùng ít nên thời gian di chuyển cũng được tiết kiệm.
Chiếc xe nhỏ cứ vậy mà tiến vào khu vực căn cứ.
Vu Tử Ân bước xuống xe, từ từ tiến đến khu nhận diện thì bỗng dưng khựng lại. Tiếp đó, tất cả chỉ nhìn thấy hai luồng sức mạnh trong suốt tấn công nhau.
Chính là ma pháp hệ tinh thần của hắn và người trong căn cứ khu A.
Vài phút sau, hai luồng ma pháp kia liền biến vào trong không khí, cánh cửa khu căn cứ cũng được nâng lên.
Từ bên trong, một cô gái xinh đẹp bước đến trước Vu Tử Ân, cất giọng ngọt ngào.
- Kĩ năng rất tốt. Miễn cưỡng có thể trở thành người của tôi.
Cô ta vừa nói vừa đặt tay lên khuôn ngực rắn chắc của hắn, ngón tay mê luyến đùa nghịch.
Quân Dao: Tránh xa tiểu bảo bối nhà ta ra!
Cô thật sự không nhịn được nữa đành trực tiếp mở cửa nhảy xuống xe. Bước chân dồn dập đi đến đứng cạnh Vu Tử Ân, bàn tay nhỏ mạnh mẽ gạt phăng ngón tay đang đặt trên ngực hắn.
- Xin hãy giữ tự trọng! Bảo bối nhà tôi bị dị ứng với những đồ không sạch sẽ.
Nữ nhân kia nghe thấy lời nói đầy hàm ý của cô liền không chịu được mà cáu giận. Cô ta chỉ thẳng tay vào mặt Quân Dao chất vấn.
- Cô nói ai không sạch sẽ?
- Đừng có chỉ tay vào mặt cô ấy, cô ấy nói đúng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT