- Xin chào, tôi tên Lạc Quân Dao. Cả Quân và Dao đều có nghĩa là ngọc đẹp.
" Reng... reng... "
- Ồ, tôi đi trước nhé.
Quân Dao vừa nghe thấy tiếng chuông tan tiết liền bước đi thẳng ra phía cửa, không quên lịch sự chào Lăng Lãnh.
Sau khi bóng hình của thiếu nữ đã khuất bóng, nam tử vẫn nhìn theo hướng đi của cô gái, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mĩ.
Cô bây giờ chính là đang tìm đường đi đến căn tin ăn sáng, nguyên chủ có thói quen bỏ bữa nhưng cô bỏ không nổi nha.
- Quân Dao!
Tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó, cả cơ thể cô theo quán tính đổ về trước, may là Quân Dao vẫn đứng lại được.
Cô quay người, nhìn vào hung thủ của sự việc vừa rồi đang bám dính trên lưng mình.
- Cô là ai thế?
" Đoàng "
Một tiếng sét thật lớn đánh qua tai của vị nữ nhân kia, cô ta nhảy xuống đất, hai tay chọt vào nhau bày ra vẻ mặt ủy khuất.
- Mình chỉ là sáng nay quên không gọi cậu đi học thôi mà, đừng giận thế chứ.
" Ai đây? "
Quân Dao nhìn một màn trước mắt không nhịn nổi mà chảy hắc tuyết, nhanh chóng liên hệ tới hệ thống nhà mình.
[ Tiêu San, bạn thân nguyên chủ. ]
" Ồ "
Khẽ đánh mắt qua người nữ nhân kia một lát, Quân Dao nhanh chóng quay đi, bước thẳng.
- Bao mình một bữa, mình liền hết giận.
- Được!
Tiêu San nghe xong vui mừng đến nhảy dựng lên, cô nhanh chóng chạy vọt lên, nắm tay Quân Dao kéo thẳng đến quầy bán hàng.
- Cậu muốn ăn gì?
Tiêu San đưa cặp mắt sáng rực nhìn Quân Dao.
- Một bánh kẹp, một mì ý và một cà phê sữa đá.
- Được rồi, chờ mình một lát.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn của bọn họ cũng đã có, cả hai chọn một bàn ở trong góc gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Tiêu San vừa đặt mông xuống ghế đã sát lại gần Quân Dao, đưa ra cặp mắt hình ngôi sao đầy sùng bái.
- Quân Dao, mình nghe nói hôm nay cậu làm cho bà la sát tức xì khói đúng chứ?
- Bà la sát?
- Là giá viên môn ngoại ngữ đó, bà ấy xấu tính ghê luôn.
- Ồ.
Quân Dao cắm đầu vào ăn, trực tiếp ném Tiêu San đang lải nhải bên cạnh sang một bên. Bây giờ đầu cô chỉ còn bánh kẹp và mì ý thôi nha.
Từ đằng xa, một thiếu nữ tiến đến bàn của hai người, lúng túng hỏi.
- Mình có thể ngồi đây được không?
Giọng nói của nữ nhân ấy nhẹ nhàng, mềm mại nhưng cũng có vẻ tinh nghịch. Thực giống với cách miêu tả nữ chủ. Ờ... Nữ chủ!
Quân Dao vội ngẩng mặt lên. Đôi diện với cô là một cô gái có dáng người nhỉ nhắn. Mái tóc cụp màu đen ôm sát lấy khuôn mặt nhỏ. Mắt ngọc phủ một tầng nước lóng lánh, môi nhỏ hồng nhuận, mềm mại ướt át. Làn da của thiếu nữ trắng vừa. Cô gái mặc lên mình chiếc áo phông khoẻ khoắn và chiếc quần thể thao. Nhìn qua vừa thấy nhẹ nhàng lại vừa thấy năng động.
Mãi không thấy Quân Dao trả lời, nữ nhân kia ngay lặp tức cuống quít.
Vừa nói, nữ chủ Lục Trà còn " lỡ tay " lấy cốc cà phê sữa của cô đổ lên tay mình, sau đó liền ôm tay khóc nấc lên.
Quân Dao nhìn thấy vở kịch tuyệt vời trước mặt, miệng không khỏi cô giật. Đây chính là drama căn tin trong truyền thuyết sao?
Tiếng khóc nghẹn của Lục Trà nhanh chóng thu hút sự chú ý của các học sinh. Họ liền bắt đầu nhập vào vai diễn quần chúng của mình mà bàn tán.
- Đằng kia xảy ra chuyện gì vậy?
- Mình cũng không biết nữa, hình như xảy ra tranh chấp gì đó.
- Mọi người nhìn xem đó có phải nữ thần Quân Dao và Lục Trà không?
- Đúng nhỉ? Mình nghe nói nữ thần hôm nay có làm cho bà la sát tức đến đỏ mắt luôn ấy. Tuyệt quá đi.
Lục Trà dĩ nhiên nghe được tất cả các lời phán xét kia. Mới đầu cô ta còn vô cùng đắc ý vì mọi người đã chú ý đến đây, diễn thêm một chút, cô ta có thể biến Quân Dao thành kẻ độc ác trong mắt mọi người. Nhưng nghe rõ những lời phái sau, vẻ mặt cô ta cứng đơ lại. Rõ ràng cả cô bà cô ta đều có ngoại hình xinh đẹp, tại sao bọn họ chỉ nói Quân Dao là nữ thần? Rõ ràng bây giờ bọn họ là đang thấy được cô hất nước vào tay cô ta, cớ sao cô lại không bị chỉ trích? Cô ta không phục!
Lục Trà ngồi xụp xuống đất, nức nở khóc thật lớn, một tay vẫn đang ôm chặt " vết thương do cà phê gây ra ".
Tạ Tấn Khang đang đi tìm Lục Trà thì chợt thấy đám đông tụ lại một chỗ. Như có linh tính mách bảo, anh chạy thật nhanh đến.
- Lục Trà!
Tạ Tấn Khang vừa chạy đến đã thấy cô ta ngồi bệt xuống đất, bộ dáng đáng thương vô cùng. Đôi mắt ngấn lệ, quần áo xộc xệch, một bên tay còn đang che đi thứ gì đó.
Anh ta bước thật nhanh đến đỡ Lục Trà dậy, nhìn về phía nữ nhân vẫn đang ăn mì ở trên bàn, gằn giọng quát lớn.
- Lạc Quân Dao! Tôi thật không ngờ cô lại là loại người như vậy!
Tiêu San đang ngồi một chỗ ôm chặt cánh tay của Quân Dao nghe thấy liền tức giận đứng bật dậy, không hề kiêng nể mà chỉ tay thẳng mặt Tạ Tấn Khang, không thua kém quát lại.
- Anh nói thế là sao hả?
- Ngồi xuống đi San San.
Quân Dao nhàn nhạt nói với Tiêu San, đoạn lại quay ra nhìn về phía đôi nam nữ, nghiêng người ngây ngô hỏi.
- Ý anh là không ngờ tôi lại là loại người xinh đẹp đến vậy hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT