Một tuần cứ như như vậy mà trôi qua. Quân Dao cũng đã ổn định vì uống đan dược trị thương từ hệ thống. Tốc độ phục hồi nhanh đến chống mặt khiến cho không ít người ở bệnh viện ngạc nhiên.
Như mọi hôm, Nguỵ phu nhân lại đến thăm Quân Dao. Bà vừa trò chuyện với Quân Dao vừa gọt táo cho cô ăn.
- Con khoẻ nhanh lên rồi gia đình chúng ta sẽ đi du lịch.
- Con khoẻ rồi mà, là mọi người không cho con ra viện đấy chứ.
Thấy con gái chày cối cãi lại bằng được, Bạch Hồng Loan cốc đầu cô mấy cái rồi cười khì.
- Vâng, cô khoẻ rồi.
- Mà gia đình mình sao lại đi du lịch thế ạ? Với cả dạo này con cũng không thấy anh hai đến đây.
- Anh hai con cũng hai mươi mấy tuổi đầu rồi, đã đến tuổi nên lập gia đình. Ba con và ông Lam đang bàn nhau chuẩn bị thực hiện hôn ước cho anh hai con vào ba ngày sau. Mẹ muốn cơ hội này cả nhà ta và chị dâu con cùng đi du lịch để ghi lại kỉ niệm.
Từng câu từng chữ của bà Ngụt cứ nhân vậy mà đâm thẳng vào não cô. Thú thật cô đã quên mất vụ hôn ước ấy. Nhưng mà lí ra đến bây giờ bên phía nam nữ chủ phải có động tĩnh báo lên ông Lam rồi chứ? Chả lẽ đến giờ cả hai vẫn chưa có tiến triển? Nếu thực là chưa có tiến triển thì nhiệm vụ giúp nam nữ chính đến với nhau cô hoàn thành bằng niềm tin.
" Hệ thống, sao ngươi không nhắc ta? "
" Kí chủ đâu có hỏi? "
... Được. Coi như ngươi giỏi, đồ hệ thống lừa đảo.
Quân Dao cùng bà Ngụy trò chuyện xong thì cũng đã quá trưa. Nhân lúc Bạch Hồng Loan đi về nhà làm đò ăn, Quân Dao liền bắt đầu kế hoạch tẩu thoát khỏi bệnh viện.
Trên con đường lớn, nữ nhân trên người mặc bộ đồ của bệnh nhân bệnh viện X chạy đến bán mạng. Đôi chân chỉ mang chiếc dép nhựa cứng của bệnh viện.
- Khốn thật. Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hoàn phục. Lại cáo dép này, vướng hết sức!.
Truyện Phương TâyDứt lời, Ngụy Quân Dao cầm chiếc dép, ném luôn vào lề đường. Chân trần chạy đến bật máu.
Trước cửa Hạo Thị, một nữ nhân mặc đồ của bệnh nhân phi thật nhanh vào. Thấy vậy, mọi người liền giật mình một phen, bảo an cũng chạy lại toan giữ cô lại. Chỉ có chị tiếp tân vẫn tận tình hỏi thăm.
- Xin hỏi cô có chuyện gì ạ?
- Mau... Mau liên lạc với thư kí Lam và chủ tịch Hạo Hiên. Nói có Ngụy Quân Dao cần tìm gặp gấp.
- Được, mời cô sang phía kia ngồi.
Ngụy Quân Dao khập khiễng đi về phía ghế sô pha ngồi. Cả tuần này cô chỉ ở trong viện hưởng thụ cảm giác được chăm sóc mà quên mắt Ngụy Minh Triết, nam nữ chủ cùng cái hôn ước máu chó kia. Nay lại đùng một cái biết tin ba ngày nữa Lam Ái Vy và Nguỵ Minh Triết sẽ làm đám cưới. Tầm này chỉ có nước vắt chân lên cổ may ra mới có thể cản cái đám cưới này lại.
" A Liên. "
" Ta đây kí chủ. Cuối cùng kí chủ cũng gọi tên thật của ta. "
" Hảo cảm của nam nữ chủ dành cho nhau là bao nhiêu? "
" Hảo cảm của nam chủ dành cho nữ chủ là 100%. Hảo cảm của nữ chủ dành cho nam chủ là 99%."
" Sao lại 99%? "
" Có lẽ do nam chủ khiến nữ chủ có cảm giác không an toàn chăng? "
" Được rồi. Hai người họ hảo cảm cao như vậy có lẽ ở bên nhau rồi đúng không? "
" Đúng ạ. "
Vậy còn tạm. Nam nữ chủ yêu nhau rồi thì có lẽ ông Lam sẽ suy nghĩ lại. Quân Dao mặt đang biểu lộ một vẻ trầm tư thì phía thang máy chuyên dụng đặc quyền đã mở ra. Thu hút sự chú ý của các nhân viên.
- Chủ tịch một ngày tốt lành.
Quân Dao nghe vậy cũng nhìn lên. Liền ngay lập tức nghe thấy tiếng gọi lớn sau đó trực tiếp ngã nhào về phía sau. Nếu không phải đây là ghế sô pha mà là ghế thường, chắc chắn cô sẽ bươu đầu.
- Dao Dao, tớ nhớ cậu quá đi.
Lam Ái Vy xúc động ôm chặt Quân Dao lại.
- Bỏ ra đi, cậu đụng vào vết thương của tớ rồi đấy.
Nghe Quân Dao nói xong, Lam Ái Vy liền ngay lập tức buông ra. Lúc ấy Hạo Hiên cũng đã tới ngồi vào ghế đối diện, trầm tư hỏi.
- Ngụy Tiểu Thư có chuyện gì mà phải vội vàng đến tìm tôi và Lam thư kí đến vậy?
Quan Dao cũng nghiêm túc lại, hai chân đan chéo, chậm rãi đáp.
- Chuyện này liên quan đến tương lai của cả tôi, anh, Vy Nhi và cả anh trai tôi.
- Lên phòng tôi rồi bàn, ở đây không tiện.
- Được.
Cả ba hiện tại đã ở trên phòng riêng của Hạo Hiên. Ai cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc khiến bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
- Có lẽ Hạo Tổng đây đã được Vy Nhi nói cho về việc cậu ấy có hôn ước với anh trai tôi chứ?
- Đúng vậy. Chuyện này không phải là chuyện lớn. Tôi có thể đàm phán với bọn họ được.
- Vậy anh nghĩ anh có thể đàm phán với họ trong vòng ba ngày sao? Huống hồ gì lại là cả Ngụy Gia và Lam Gia. Một mình anh cùng Hạo Gia không thể địch nổi. Cậu ấy và anh trai tôi sẽ kết hôn trong ba ngày nữa. Giờ tôi muốn chúng ta hợp tác ngăn chặn hôn lễ diễn ra. Không biết ý của Hạo Tổng ra sao?
- Được. Nhưng không biết sao tiểu thư lại có nhã hứng ngăn chặn đám cưới này đến vậy? Đừng nói rằng vì chuyện tình cảm của tôi và Vy Nhi. Tôi tin Ngụy Tiểu Thư vẫn còn lí do khác.
...
Rất lâu liền không có phản hồi, Hạo Hiên và Lam Ái Vy đều nhìn về phía Ngụy Quân Dao, mong chờ câu trả lời.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới lấy hết can đảm nói ra.
- Tôi... có tình cảm với anh trai mình.