Dứt lời, hắn rút ra từ phía bên hông hai cây súng đen nặng trịch. Từ vụ việc ở khách sạn lần trước, Nguỵ Minh Triết đã cẩn trọng hơn, đi đâu cũng mang theo súng.
Quân Dao sau khi thấy hắn rút súng ra liền miệng co giật. Cứ ngỡ rằng hắn ta cũng ngầu lòi lôi ra một thanh bảo kiếm giống cô chứ.
Cô và hắn cứ như vậy mà bổ trợ cho nhau. Một kẻ đánh, một kẻ bảo vệ.
Số vệ sĩ cứ như vậy mà bị hạ gục, xung quanh chỉ còn lại lác đác vài tên.
Tên cầm đầu thấy tình hình không ổn liền cố gắng bò dậy lết tới chỗ bộ đàm khi không ai để ý. Mở ra rồi kết nối với ai đó.
Minh Triết vừa xử lí xong một tên quay ra thấy tên kia tay đang cầm bộ đầm liền đi đến, đạp thật mạnh vào tay hắn ta. Kẻ kia đau đến nỗi hét lên, tay cũng vô lực thả bộ đàm xuống. Bộ đàm tiếp xúc với mặt đường bê tông bằng lực mạnh, không chịu nổi mà vỡ tan tành.
Kẻ kia đau đến chết đi sống lại nhưng lại bày ra vẻ mặt như hoàn thành nhiệm vụ, cố gằn ra từng chữ.
- Thiếu gia, mong ngài quay về. Đừng để người của chúng tôi phải ra tay.
- Ngươi dám làm gì ta?
- Chúng tôi không dám động vào ngài, nhưng nữ nhân kia, chúng tôi không dám chắc.
Ngụy Minh Triết mắt mở ta ra, từ cơ thể to lớn toát ra hàn khí. Tên cầm đầu kia sắc mặt vẫn không đổi nhưng trong tâm từ lâu đã sợ chết khiếp. Kẻ trước mặt quá đáng sợ đi. Thiếu gia hồi bé không có như vậy!
- Đừng hòng động vào em ấy!
Tên cầm đầu không hề trả lời lại hắn ta mà chỉ cười lớn một tiếng. Hô to.
- Làm đi.
Nghe được lệnh, tên xạ thủ nấp đằng xa nhanh chóng nạp đạn, giương súng về phía nữ tử cùng thanh huyết kiếm. Viên đạn bạc cứ vậy mà phi đến, xé lấy không gian, xé luôn đi tâm can của người đàn ông.
" Hự "
Viên đạn bạc cứ như vậy mà ghim vào phía ngực của Quân Dao, máu chảy ra nhiều vô kể, thấm đỏ cả chiếc áo sơ mi vốn nhuốm máu của cô.
Ngụy Minh Triết như chết đứng. Mắt mở to, tay giận dữ đưa súng về phía tên vệ sĩ cầm đầu đang nằm phía dưới chân mình. Quát lên một tiếng rồi nổ súng.
- Chết đi!
Tên kia nhắm mắt lại ăn trọn viên đạn vào đầu, tắt thở tại chỗ. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Xin lỗi thiếu gia.
Quân Dao cảm thấy ngực đau đớn vô cùng. Đôi chân cũng run lẩy bẩy rồi vô lực ngã xuống. Ngụy Minh Triết kịp thời chạy đến đỡ lấy cơ thể nữ nhân kia. Hắn ta tay run rẩy nhìn người con gái ấy đang dần trở nên yếu ớt trong tay mình. Hận không thể xé nát tên đã bắn hại cô. Nước mắt cũng trải dài trên gò má.
Quân Dao mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Ngụy Minh Triết rồi quanh mắt chỉ còn lại mảng tối đen.
Tại bệnh viện X bây giờ đang vô cùng hỗn loạn. Hôm nay vốn bệnh viện họ đang vô cùng rảnh rỗi đột nhiên lại có vị tiểu thư kim cương kia đến cần phẫu thuật gấp.
Các bác sĩ trưởng khoa và y tá đang bận bịu chạy ngược chạy xuôi để chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
Đèn phẫu thuật đã mở, bên ngoài là người con trai với đôi mắt nặng trĩu, bộ vest lịch lãm dinh đầy máu tươi. Là máu của cô.
Ông bà Nguỵ nghe tin báo liền như sắp ngất đến nơi, thật nhanh đi tới bệnh viện X. Nguỵ Phu Nhân thấy con trai đang ngồi ở phía cửa vẻ mặt âm trầm liền bật khóc. Ngụy Lão Gia cũng chỉ có thể ở bên cạnh dỗ vợ.
Đã ba tiếng trôi qua, phía bên ngoài hiện tại không khí căng thẳng vô cùng.
Cửa phòng bật mở, bác sĩ phẫu thuật đã bước ra. Ngay lập tức, Nguỵ Phu Nhân lao đến.
- Bác sĩ, con gái tôi sao rồi.
Vị bác sĩ kia gỡ khẩu trang ra, nghiêm túc nói.
- Bệnh nhân bị bắn vào phái ngực trái, cách tim chỉ 3cm nên mất máu rất nhiều và nguy hiểm đến tính mạng. Bệnh viện tôi hiện tại đang không còn đủ máu. Ai có nhóm máu trùng với bệnh nhân vui lòng đi theo tôi để tiến hành truyền máu.
- Là tôi. Tôi có trùng máu với em ấy, lấy của tôi.
- Tôi thấy anh có vẻ cũng không ổn đâu, anh chắc chứ?
- Chắc. Tiến hành xét nghiệm lấy máu đi.
- Vậy anh đi theo tôi.
Ngụy Minh Triết đứng dậy đi theo bác sĩ để xét nghiệm và lấy máu. Chỉ còn lại ông bà Ngụy. Ngụy Phu Nhân khóc đến sưng cả mắt, chịu không nổi mệt mỏi mà ngất đi. Quân Dao hoàn toàn không biết bên ngoài đã rối như tơ vò bởi vì hiện giờ cô đang ở trong không gian hệ thống xem phim cung đấu và ăn bắp rang bơ.
- Kí chủ. Hảo cảm tăng 3% rồi. Hiện tại đã là 96%. Kí chủ giỏi ghê.
Hệ thống củ cải biết rõ Quân Dao đang giận mình liền buông lời nịnh nọt.
Đáp lại, Quân Dao mắt không rời phim, tay không rời gói bắp rang, miệng nhàn nhạt cất tiếng.
- Không cần nịnh, ta còn chưa tính sổ ngươi vụ ngươi làm gian thương đi bán giá cao cho ta thứ đáng ra được tặng đâu.
Hệ thống nghe xong mặt cắt không còn một giọt máu. Run lẩy bẩy ra quỳ trên vỏ sầu riêng, khóc ròng.
- Huhu kí chủ đáng sợ quá đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT