- Thôi ngụy biện đi! Kẻ ngốc vẫn mãi là kẻ ngốc!
Sau câu nói của hắn, Quân Dao vui vẻ kéo lên nụ cười ngọt ngào. Chỉ có điều, miệng nhỏ còn chưa kịp hoạt động đã bị chen lời:
- Vậy nếu tôi nói tôi không phải kẻ ngốc thì sao?
Lời này vừa vang lên đã khiến không gian như đông lại. Cái danh thiếu gia ngốc của Minh Viễn không phải chỉ mới xuất hiện ngày một ngày hai mà là từ mấy chục năm trước, vào cái lúc hắn mới chỉ là một đứa nhỏ. Tiếng xấu đồn xa, mấy người ở thành phố này không ai là không biết về trạng thái không bình thường của hắn.
- Đừng đùa như vậy chứ?
Nhưng lời này càng ngày càng nhỏ lại. Bởi đám người đã nhận ra, ngữ khí và cả uy lực của người đàn ông bây giờ là rất lớn.
Minh Viễn bước đến gần Quân Dao, lười nhác nói:
- Bây giờ không đùa, mà bây giờ, trò đùa đã kết thúc.
Sau câu này, Minh Thành không biết ở đâu bước đến, tay còn dẫn theo một Minh Hiên Hành, anh ta nhíu mày khó chịu:
- Minh Viễn, em thôi ngay trò chơi diễn kịch đi, học cái thói hư đấy ở đâu vậy hả? Hôm nay là lễ mừng thọ của ông, đừng có mà làm loạn!
Nhưng, trái với tưởng tượng của mọi người về việc Minh Viễn xụ mặt xuống tủi thân bỏ về, hân ta lại nhếch môi lên cười thích thú.
- Ồ, xin hỏi Minh thiếu gia, ai cho cậu cái quyền gọi anh xưng em với tôi vậy nhỉ?
Trước phản ứng kì lạ của người đàn ông, Minh Thành không khỏi thốt lên đầy khó hiểu:
- Hả?
Biết được sự thắc mắc của anh ta, Minh Viễn lại nâng lên một nụ cười tiêu chuẩn:
- Tôi và cậu, bằng tuổi!
Minh Hiên Hành nghe xong, cả cơ thể già nua của ông thoáng khựng lại. Ông đưa đôi mắt tràn đầy thương yêu nhìn về người đàn ông, mi mắt hơi run nhẹ.
Minh Thành hoàn toàn không nhận ra thay đổi của Minh lão gia, tiếp tục chất vấn cặp nam nữ nọ:
- Tôi là anh họ của cậu, đừng có mà tỏ ra ngang hàng!
Xem kịch mãi cũng chán, Quân Dao cuối cùng không nhịn nổi mà buộc miệng:
- Ngu thế?
Và tất nhiên, phát ngôn này của cô lại khiến cho mấy trăm người ở đấy trực tiêp hoá thành tượng đá.
Bị chọc ngoáy như vậy, Minh Thành giận đến đỏ mặt:
- Quân Dao, cô nói vậy là có ý gì?
- Ý trên mặt chữ. Người ta đã nói rõ nghĩa như vậy rồi mà còn không biết. Ngu!
Mấy câu này thực sự làm tổn hại nghiêm trọng đến tôn nghiêm của Minh Thành rồi! Anh ta rít lên:
- Con nhãi này, mày đừng có mà ngông cuồng! Bản thân mày nếu không được gả vào nhà họ Minh, bây giờ nghĩ xem có phải mày đang chui rúc nơi đầu đường xó chợ không?
- Bớt nói một chút đi. Vợ tôi không đến lượt cậu quản.
Minh Viễn lạnh băng nói với Minh Thành. Đoạn, hắn ta lại vui vẻ cầm lên một cái điều khiển kì lạ.
- Được rồi, xin lỗi Minh thiếu vì sinh nhật của cậu tôi đều thiếu quà. Bây giờ đành tặng bù vậy.
Nói xong, hắn ta lập tức ấn vào điều khiển trên tay, màn hình lớn cũng theo đó mà sáng bừng.
Hiển thị trê màn hình chiếu lớn là các bằng chứng Minh Thành nhận hối lộ, ăn tiền bẩn và dính líu đến ma túy và các loại hàng cấm khác. Cuối cùng còn là đoạn clip ghi lại anh ta bàn vụ làm phản đạp đổ Minh gia.
Minh Hiên Hành nhìn một màn này xong liền sốc đến thiếu chút nữa ngất xỉu. Ông liếc nhìn người ở đằng sau mình, khô khốc mở miệng:
- Minh Thành, con...
Chẳng để Minh lão gia nói hết câu, anh ta đã hoảng loạn hét lên:
- Đừng ai tin nó! Đây là video đã qua chỉnh sửa!
Quân Dao lấy tay chống cằm tỏ vẻ suy nghĩ, một lát sau lại reo lên:
- A! Bằng chứng sống!
Lời này đã khiến cho Minh Thành thầm đổ mồ hôi. Anh ta chột dạ, chạy đến gần muốn đẩy ngã cô ra:
- Mày câm mồm vào!
Nhưng bàn tay xấu xí còn chưa kịp chạm vào nữ nhân thì đã bị hất bay ra. Minh Viễn nắm chặt lấy cổ tay của anh ta, tiện tay bẻ một cái:
- Đừng động vào cô ấy.
Nói xong, hắn ta trực tiếp ném Minh Thành sang một bên, nhàn nhạt điểm danh:
- Phong Cẩn, trông người cẩn thận.
Phong Cẩn vừa được réo lên đã ngay lập tức xuất hiện, tiêm vào người của Minh Thành một liều thuốc tê, mỉm cười hoà nhã:
- Ngồi yên.
Sau khi thấy đã ổn định được trật tự, Quân Dao mới đá ánh mắt sắc lẹm về một người ẩn mình trong đám đông, không nhanh không chậm mở miệng:
- Diệu Diệu, cô còn không ra?
Nữ chủ sau khi nghe thấy tên mình, cơ thể mảnh mai thoáng hơi khựng lại. Cô bước đến gần Quân Dao, hít một hơi thật sau ổn định lại tâm tình rồi mới tuyên bố:
- Quân tiểu thư nói đúng! Tất cả các bằng chứng mà Minh Viễn thiếu gia vừa đưa ra đều là thật! Minh Thành thực sự đã ăn tiền bẩn mà mưu đồ lật đổ Minh lão gia.
Minh Thành nghe xong ngay lập tức chết đúng. Anh ta có chết cũng không tin người anh ta yêu và tin tưởng nhất lại đi bán đứng anh ta. Người đàn ông thống thổ hét lên:
- Diệu Nhi! Em đang làm cái gì vậy?
Nữ chủ không hề quan tâm đến câu hỏi của anh ta, cắn răng nói tiếp:
- Hơn nữa... anh ta còn là một tên cầm thú!
___
Like và cmt nhiệt tình nào mọi người ơi! Tiện nhớ ghé "Tôi Gả Cho Tổng Tài Hắc Ám" nha!