- Chẳng phải cô nói sẽ không can thiệp vào chuyện này hay sao?
Quân Dao nghe xong chỉ lười nhác dựa lưng vào phần tường chưa đổ ở ngay bên cạnh, chán nản đáp:
- Tôi không biết giữ lời!
Ba người nọ nghe xong liền hoá đá tại chỗ. Bọn họ mặt đen kịt, đầu chảy ba vạch hắc tuyết, tức giận đến nỗi trán nổi lên vết nhăn.
- Bọn này đã cho cô cơ hội rồi. Đừng có mà không biết điều!
Thiếu nữ ngao ngán ngáp một cái. Cô đứng thẳng người dậy, từng bước tiến đến bên cạnh Quân lão gia.
- Thiển cận!
- Cái gì?!
Đám người gằn lên từng chữ như chưa tin được vào câu nói của thiếu nữ.
Đối mặt với phản ứng của họ, Quân Dao chỉ điểm tĩnh cởi trói cho Quân Thâm, từ tốn cất giọng:
- Đừng ngu ngốc nghĩ nhị thiếu phu nhân nhà họ Minh mà phải sợ lũ tép riu mấy người!
Trong căn phòng thiếu sáng, đôi mắt bồ câu xinh đẹp của thiếu nữ như hắt lên tia sáng màu hổ phách. Cô hơi nghiêng đầu, miệng cũng từ từ kéo lên một nụ cười thích thú.
Ba tên đàn ông kia mắt thấy, tai nghe được từng hoạt động của thiếu nữ, bọn chúng nhanh chóng trở nên nổi nóng. Tên trẻ nhất hùng hổ bước đến chặn trước mặt cô, tuyên bố:
- Nhãi ranh, mày đừng có mà ngông cuồng!
- Ồ...
Khẽ "Ồ." lên một tiếng, Quân Dao xoay người đỡ Quân Thâm dậy, điệu bộ khinh khỉnh:
- Ai là đứa bé ngông cuồng, người đó tự khắc sẽ hay!
Lời này của cô hệt như một quả bom nổ chậm, chúng xâm nhập vào não bộ của ba tên đàn ông cao lớn, đem toàn bộ sự nhẫn nhịn của họ ném theo gió bay.
- Mày... Đừng trách bọn này bạo lực với đàn bà!
Bọn chúng hét lên một tiếng rồi lao vào tóm lấy cô. Nhưng cô nào để chúng được như ý? Quân Dao nhẹ nhàng lách người qua một bên, đôi chân dài trắng muốt thuận đà đạp vào sau khuỷu chân của hắn, thành công đem hắn ta về với đất mẹ.
Cứ như vậy, tên đàn ông to béo ngã nhào xuống nên đất đầy bụi trong con mắt mở to ngạc nhiên của ba người còn lại.
Xong xuôi, nữ nhân không nhanh không chậm phủi tay vài cái. Cô cầm tay Quân lão gia, kéo ông đi ngay vào lúc ba tên nọ còn đang trơ mắt ngạc nhiên.
Hệ thống: Nó sẽ không nói là nó vừa bị kí chủ nhà nó ép buộc, bắt nó đông cứng hoạt động của ba tên kia đâu!
Sau khi đưa ông Quân rời khỏi căn nhà hoang an toàn, Quân Dao tiếp tục đưa ông trở về căn nhà cũ.
Đây là Quân gia lúc trước, hiện tại vì vụ việc của Quân Thâm mà nơi này đã tạm bị niêm phong. Bây giờ, toà biệt thự đã toàn quyền sở hữu về tay nhà họ Minh.
Quân Thâm và Quân Dao mỗi người ngồi một đầu bàn, cả hai người họ im lặng rất lâu, không một ai hó hé nửa lời.
- Dạo này... cha có còn đến thăm mộ mẹ con không?
Ông Quân nghe xong, cả cơ thể theo phản xạ trở nên cứng đờ. Ông khó khăn mở miệng, ánh mắt không dám thẳng thừng đối diện với thiếu nữ:
- Cha xin lỗi...
Mẹ của nguyên chủ tên Gia Bối Nhĩ, bà trước kia là hoa hậu nổi tiếng của nước Gia Ưng, không may vì một vụ tai nạn sân khấu mà qua đời.
Khi hay tin dữ, nguyên chủ không nhịn nổi mà ngất xỉu, cho đến tận lúc tỉnh dậy, cô vẫn còn bị ám ảnh.
Quân Dao trong lòng từ khi hỏi câu kia đều đã biết rõ câu trả lời. Cô chỉ gật đầu nhè nhẹ:
- Con hiểu.
Sau đó lại là một mảng tĩnh lặng. Ông Quân lòng vô cùng day dứt, muốn lên tiếng xin lỗi con gái vì thời gian qua nhưng cổ họng như nghẹn ứ lại, cất không thành lời.
- Con sống tốt chứ?
Chần chừ một lúc lâu, Quân Thâm rốt cuộc cũng nói ra được một câu nói run rẩy. Ông đau lòng nhìn vào con gái, vẻ tiều tụy trên khuôn mặt hiện ra ngày một rõ.
- Con sống rất tốt, ít ra là tốt hơn lúc trước.
Quân Thâm biết rõ bản thân đã khiến Quân Dao chịu thiệt thòi nên không nói gì. Ông cứ cúi gằm mặt xuống đất, ngón tay bấu vào lớp áo sờn chỉ đến nhàu nhĩ.
"Cạch."
Cánh cửa đột nhiên bật mở khiến hai cha con nhà họ Quân đồng loạt đứng một nhịp tim. Phải nói hiện giờ, ngôi nhà đã bị cấm vào, mà đặc biệt là cấm người nhà họ Quân. Bọn họ hôm nay lẻn vào đây, bị phát hiện nhất định sẽ vô cùng thảm.
Người vừa mở cửa chậm rãi bước vào bên trong, tay đút túi quần rất lịch thiệp. Hắn quét ánh mắt trần lặng một vòng quanh căn phòng trống, sau chợt dừng lại trước cánh cửa gỗ sờn.
Nam nhân bước đến, không nói một lời trực tiếp mở cửa căn phòng đó, bước vào bên trong. Sau khi nhận thấy căn phòng trống không một bóng người, người đàn ông mới chầm chậm nói:
- Không cần trốn, tôi đến đón cô về.
Âm giọng trầm thấp vừa vang lên, Quân Dao đã nhận được sự quen thuộc. Cô nhảy ra khỏi tấm rèm dính bụi, vui vẻ cười:
- Minh Viễn!
Ông Quân còn đang trốn sau đống bìa cũ vừa nghe được cái tên kia đã giật mình. Minh Viễn, cái tên này chẳng phải là của người mà con gái ông phải lấy hay sao?
Như biết được nỗi lòng của cha, Quân Dao tiến đến gần ông, từ từ đỡ ông đứng dậy:
- Cha, đây là chồng con!