Editor: Nha ĐamLâm triều. .
truyện kiếm hiệp hayKhi gần kết thúc, Cố Viễn đúng hạn ra gián đoạn bẩm báo.
"Bệ hạ, vi thần muốn vạch tội Thừa tướng một chút." Cố Viễn khẳng khái trần từ.
Tư Đồ Diễm nghe được đối phương nói, híp híp mắt, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Cố Viễn.
Vạch tội một chút?
A.
Không biết tự lượng sức mình.
Tiểu hoàng đế chậm rì rì nói: "Cố thị lang nói xem, Thừa tướng đại nhân có gì sai lầm?"
Mày kiếm Cố Viễn hơi rùng mình, nhìn về phía Tư Đồ Diễm: "Hồi bẩm bệ hạ, Thừa tướng đại nhân có ý đồ mưu phản, thỉnh bệ hạ minh tra!"
Lời này vừa nói ra, triều đình trên dưới một chúng quan viên tức khắc một trận ồ lên.
Sôi nổi khe khẽ nói nhỏ lên.
"Thừa tướng mưu phản? Không có khả năng đi."
"Bệ hạ vẫn là Thừa tướng một tay nâng đỡ lên, sao có thể mưu phản?"
"Cố thị lang nói như vậy, chắc là có chứng cứ gì."
"......"
Vây cánh của Thừa tướng cùng tham gia mưu phản lúc này chột dạ.
Kỳ thật bọn họ đã phát hiện mật tin mà mình cùng Thừa tướng lui tới không hiểu sao không thấy.
Loại mật tin này, Tư Đồ Diễm đã sớm dặn dò bọn họ sau khi em xong phải lập tức tiêu hủy.
Nhưng mà có ai không có mấy cái ý đồ riêng, lưu lại một ít chứng cứ làm lợi thế để bảo vệ bản thân.
Ai biết động tác đối phương thế nhưng nhanh như vậy, gần như không cho bọn họ thời gian để thở.
Tiểu hoàng đế ra vẻ nghi hoặc: "Mưu phản?"
"Cố thị lang nói là sự thậ? Mưu phản cũng không phải là tội nhỏ. Ngươi nói đi, Thừa tướng đại nhân?"
Phong Thiển không chút để ý mà nhìn về phía Tư Đồ Diễm.
Trong lòng tư đồ diễm cả kinh.
Cảm giác giống như là tiểu hoàng đế đã biết chút cái gì.
Hắn bình ổn tinh thần, "Bệ hạ nói chính là..."
Cố Viễn nói tiếp: "Bệ hạ, trong tay thần có chứng cứ."
Cố Viễn đem chứng cứ trình lên.
Đại thần liên quan nhìn đến đồ vật trong tay Cố Viễn, sắc mặt lập tức đại biến, không tự chủ được mà hoảng loạn.
Kia rõ ràng là mật tin đã mất của bọn họ.
Tô công công tiến lên lấy đồ vật trong tay Cố Viễn chuyển giao vào tay tiểu hoàng đế.
Đôi mắt xinh đẹp của tiểu hoàng đế không chút để ý liếc mắt nhìn quét qua đại thần phía dưới, tùy ý mở ra.
Đây là chiếu thư ủy dụ có chữ đỏ được tiên hoàng phê duyệt.
Thư này ủy nhiệm Trạng nguyên tiền nhiệm Mục Thanh Vi làm Hộ Bộ thị lang, mà hiện giờ Hộ Bộ thị lang lại là nhi tử của Hộ Bộ thượng thư Chung Linh.
Ẩn tình trong đó có thể nghĩ ra được.
Có lẽ là uỷ dụ được truyền xuống không lâu, tiên hoàng băng hà, lúc này mới khiến hắn lợi dụng được sơ hở.
Tiểu hoàng đế mở miệng: "Hộ Bộ thượng thư."
Chung Mân bước ra khỏi hàng, quỳ lạy trên mặt đất, hắn cung kính nói: "Bệ hạ, có vi thần."
Tiểu hoàng đế chậm rì rì nói: "Chung thượng thư, Cái thư ủy dụ này, ngươi nhưng biết được?"
Nghe vậy, Chung Mân cực kỳ hoảng sợ, "Bệ hạ, vi thần......"
Chỉ nghe tiểu hoàng đế chậm rì rì nói: "Ngươi tự mình đem chiếu thư ủy dụ tiêu hủy, cũng giả tạo một phần, để cho nhi tử của ngươi lên làm Hộ Bộ thị lang. Ngươi cũng biết tội?"
Sắc mặt Chung Mân trắng hoàn toàn, vội vàng quỳ lạy nhận tội: "Bệ hạ, vi thần có tội."
Hắn luống cuống.
Lần đầu tiên nhận ra, tiểu hoàng đế hiện giờ không dễ dạng bị gây khó dễ như vậy.
Đối phương rõ ràng thoạt nhìn ngoan ngoãn mềm mại, chính là làm được chuyện mạnh mẽ vang dội, dứt khoát lưu loát, căn bản không cho bọn họ một lỗi thoát.
Tiểu hoàng đế tiếp tục nói: "Nơi này hình như còn có mật tin."
Nghe được hai chữ mật tin, thần sắc thong dong trấn định của Tư Đồ Diễm khẽ biến.
"Trẫm đọc cho các ngươi nghe một chút."
Tiểu hoàng đế không nhanh không chậm đọc ra, bên trên đơn giản là muốn lôi kéo đối phương gia nhập trận doanh mưu phản của mình vân vân.
Đọc xong.
Tiểu hoàng đế ngước mắt, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trên người Tư Đồ Diễm.
"Phần đề chữ này tin tưởng Thừa tướng hẳn là thập phần rõ ràng."
Tư Đồ Diễm lạnh mặt phản bác: "Bệ hạ nói thần nghe không hiểu. Nếu bệ hạ chỉ dựa vào lời nói này của một bên liền định vi thần tội mưu phản, thần không còn lời nào để nói."
Lời này nói ra, giống như Thừa tướng cũng không có tham gia vào chuyện này.
Tiểu hoàng đế cũng thập phần trấn định, mặt nàng mang theo vài phần ý cười.
"Thừa tướng nói rất đúng, lời nói này của một bên có lẽ là bị người khác giả tạo cũng không phải không có khả năng."
"Đúng vậy." Tiểu hoàng đế vừa chuyển đề tài câu chuyện, "Trong tay trẫm nhưng còn có vài mật tin nữa."
Ánh mắt Tư Đồ Diễm híp lại, nhìn thoáng qua những đại thần phía dưới sắp biến thành rùa đen.
A, thật là một đám phế vật!
Mấy cái mật tin này lại có thể dám giữ lại, còn ngu đến nỗi bị người ta trộm đi!