Tiểu hoàng đế đi rồi, trong nhà một mảnh yên tĩnh.
Phượng Quyết say rượu còn chưa thanh tỉnh, hắn có chút mơ hồ mà nâng lên ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt ở bên môi.
Là ngọt......
-
Phong Thiển vội vàng hồi cung, không kinh động người khác.
Nàng trực tiếp nằm liệt trên giường, chỉ cởi tầng áo ngoài, sau đó đem chính mình cuộn thành một đoàn bọc vào trong chăn.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Trên môi còn lưu lại hơi thở đối phương, có một chút thanh hương của rượu trái cây, cũng có một chút trà hương nhàn nhạt.
Tay nhỏ của Phong Thiển nhéo chăn.
Mảnh nhỏ là đoạn tụ, vậy trước không nói cho hắn là mình là nữ tử.
Phong Thiển xoay người, lộ ra mái tóc xù xù.
Lúc say rượu mảnh nhỏ thật sự rất đáng yêu......
-
Từ lần trước Phong Thiển nói muốn nạp muội muội Thừa tướng Tư Đồ Yên vào cung, gần đây Tư Đồ mỹ nhân nhưng thật ra thường vào cung đi dạo.
Phong Thiển đều là có chút có lệ ứng phó.
Sớm biết rằng sẽ phiền toái như vậy, nàng liền không tìm đường chết nói mình muốn cưới Tư Đồ Yên.
Hôm nay, tiểu hoàng đế nhàn nhã tự tại mà nằm ở trên ghế mây, một bên có mỹ nhân đút đồ ăn.
Tiểu hoàng đế híp mắt, không được tự nhiên.
Bất quá, Phong Thiển gần đây vẫn là có chút tâm phiền ý loạn.
Từ lần trước sự kiện mảnh nhỏ say rượu sau đêm đó, mảnh nhỏ vẫn luôn trốn tránh mình, ngay cả khi lâm triều ánh mắt đều là dừng ở nơi khác, đều không liếc nhìn nàng một cái.
Phong Thiển thực tức giận.
Mảnh nhỏ đang làm cái gì?
Tuy rằng tức giận, nhưng việc đáp ứng mảnh nhỏ Phong Thiển cũng không qua loa.
Đi theo Phù Sơ ba ngày học thêu hà bao.
Phù Sơ tuy rằng rất kỳ quái tiểu hoàng đế vì cái gì muốn học thêu túi tiền, bất quá cũng không hỏi nhiều.
Phong Thiển học suốt ba ngày, lại thêu suốt ba ngày, mới thêu ra một cái còn có thể đập vào mắt túi tiền.
Phong Thiển nhéo hà bao được thuê thô ráp trong tay, rũ mắt nhìn nhìn.
Vẫn là có chút xấu, bất quá tốt xấu có thể xem.
Cho dù mảnh nhỏ ghét bỏ, nàng cũng sẽ không thêu cái hà bao xúi quẩy này.
Nàng mệt mỏi quá!
Tô công công đột nhiên đi đến, Phong Thiển chạy nhanh đem hà bao đè ở dưới tấu chương, mặt vô biểu tình nói: "Chuyện gì?"
Tô công công khom lưng trả lời: "Bệ hạ, Lễ Bộ Thị Lang Cố Viễn cầu kiến."
Phong Thiển nhướng mày: "Cho hắn tiến vào."
Chỉ chốc lát Cố Viễn liền đi vào.
Ánh mắt hắn mang theo chút hưng phấn.
"Bệ hạ, vi thần tra được một ít."
Phong Thiển gật đầu: "Ừm. Mau nói xem."
Cố Viễn cả người tinh thần phấn chấn, bộ dáng thập phần hưng phấn.
Hắn khen nói: "Bệ hạ, thuốc viên ngài cho cũng thật thần kỳ a!"
Phong Thiển: "......"
Hệ thống cho, không dùng muốn trả lại được không?!
Hệ thống: "Ký chủ, thương thành không có loại thao tác trả lại hàng nha ~"
Phong Thiển: "......"
Phục vụ quá kém, ta chỉ cho một sao.
Hệ thống: "......"
Ký chủ thật không biết xấu hổ!
Cố Viễn rất là kích động.
Hắn ngay từ đầu căn bản không tin cái gì thuốc viên ẩn thân, nếu không phải hắn không may bị người phát hiện, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa ăn thuốc viên tiểu hoàng đế cho, hắn xác định vững chắc sẽ bị phát hiện.
Ai có thể nghĩ đến, dược của tiểu hoàng đế thế nhưng thật sự thần kỳ như vậy, hắn ăn lúc sau, đối phương đi đến trước mặt hắn liền giống như không thấy hắn.
Cố Viễn vui vẻ.
Người khác nhìn không thấy, hắn liền muốn làm gì thì làm!
Nếu không, hắn chính là không thể mang bộ dáng tốt về.
Nghĩ đến đây, tâm Cố Viễn trầm trầm.
Không nghĩ tới một người trên vạn người dưới một người như Thừa tướng đại nhân cư nhiên có mưu đồ tạo phản, âm thầm thu mua lòng quân thật là đại nghịch bất đạo.
Thần sắc Cố Viễn khôi phục nghiêm túc trấn định, chậm rãi hướng tiểu hoàng đế trình lên thư từ hắn trộm tới.
Mặt trên ghi chép chứng cứ Thừa tướng lôi kéo thu mua lòng quân, chiêu binh mãi mã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT