Cậu đột nhiên bị đối phương cầm tay, lúc này có chút mông lung, cho đến khi được cô bảo vệ ở đằng trước, hắn mới có chút xuất thần.
Kỷ Miên cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào tay của hai người.
Bàn tay cô thật nhỏ nhắn, trắng trẻo và mịn màng.
Thật mềm mại.
Hắn chợt nhận ra điều gì đó và hốt hoảng rút tay về.
Vành tai dần dần chuyển thành màu hồng đáng yêu.
Một chút mất mát.
Kỷ Miên rút tay về, Phong Thiển cảm thấy tay mình trống rỗng, cô nhướng mày quay lại nhìn người nọ, có chút nghi hoặc.
Không thích mình sao?
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Haizz.
Quả nhiên,mặc kệ Điện hạ ở chỗ nào, là bản thân hay là mảnh nhỏ, hắn đều cao lãnh quái gở như vậy, không thích tiếp xúc với người khác.
Phong Thiển quay đầu, nhìn ba người đối diện.
Tống Dập giờ phút này mới khôi phục lại tinh thần, hắn ta bày ra vẻ hung ác: "Đúng vậy, chính là muốn đánh hắn! Em gái à, nếu em mà không tránh ra, bổn thiếu gia cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu."
Ý tại ngôn ngoại, muốn đánh nhau với cô.
Phong Thiển hừ nhẹ một tiếng, "Không biết tự lượng sức mình."
Hai người ở phía sau Tống Dập có chút ngập ngừng.
"Lão đại, muốn đánh nhau với cô gái này sao?"
"Đúng vậy lão đại, đối phương chính là một cô gái......"
Hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.
Còn đẹp hơn...... hơn cả hoa hậu giảng đường.
Triệu Việt cùng Mạc Tiểu Húc hai người cùng nhìn nhau.
Bọn họ không làm được.
Giữa trán Tống Dập nổi gân xanh, hắn giơ tay lên đánh cho hai người phía sau một cái.
"Hai tên ngốc."
Hai người bị đánh ôm đầu, không dám nói thêm nữa.
Đôi mắt Tống Dập híp thành một đường, nâng cằm lên nhìn Phong Thiển.
Rất có một loại khí phách nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt...... Có mà tin đấy!
Cố làm ra vẻ.
"Em gá:i, có biết anh trai đây là ai không?"
Giáo bá của Trung học Đế đô Tống Dập.
Là thiếu gia nhà họ Tống, một trong bốn gia tộc lớn nhất Trung Quốc.
Tống Dập không thích học, cả ngày cùng một đám tên côn đồ chơi bời với nhau, là công tử ăn chơi trác táng điển hình.
Mọi người ở Trung học Đế đô nhìn thấy hắn đều phải né xa ba thước.
Không thể trêu vào cũng không đánh lại được, đương nhiên chỉ có thể trốn rồi.
Phong Thiển tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng dường như không có chút ấn tượng nào, cô thản nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"
Phong Thiển không biết chính mình rốt cuộc nói ra cái gì khiến đối phương cười như vậy, chỉ thấy Tống Dập cùng hai người phía sau ngửa đầu cười to.
"Này, em gái nhỏ, bổn thiếu chính là lão đại của trường này! Chọc giận anh đây, ha ha, em gái nhỏ đợi lát nữa cũng đừng khóc nhè nhé."
{Beta - 9:37 18/10/2020}
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT