Editor: Nha Đam

Vua Huyết tộc giật mình, nhưng cũng ngoan ngoãn nhẹ giọng nói: "Được."

Y Lạc hơi cúi xuống, để tay xuống dưới đầu gối của cô rồi bế cô gái đang say rượu lên.

Khẽ nâng mắt liếc giường một cái rồi nhấc chân bước tới.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Đôi tay nhỏ bé của Phong Thiển ôm chặt lấy cổ Vua Huyết tộc.

Sau khi chạm lưng vào giường, cô lại hơi dùng sức ôm người trước mặt vào lòng.

Mái tóc màu bạch kim xinh đẹp của Vua Huyết tộc rủ xuống, ngăn cản tầm nhìn của cô, thế giới đột nhiên biến thành một màu trắng bạc.

Vua Huyết tộc không biết sự tình, đôi mắt màu tím hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đầu hắn tựa vào chiếc cổ trắng ngần của cô.

Mùi máu ngọt ngào thấm vào da thịt của cô, khơi dậy cơn khát máu trong huyết quản của hắn.

Cô gái đang say rượu mơ mơ màng màng mở một đôi mắt mờ mịt thì thào nói: "Bệ hạ."

"Hửm?"

Trong đôi mắt màu tìm nhạt ấy chỉ còn lại sự sững sờ.

"Ngài thật đẹp."

Phong Thiển nhìn chằm chằm vào Vua Huyết tộc, vẻ đẹp tuyệt mĩ của Vua Huyết tộc được phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của cô.

Cô đưa tay lên, chạm vào lông mày hắn rồi dần dần tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy sợi tóc màu bạch kim của đối phương.

"Bệ hạ, em muốn hôn ngài."

Phong Thiển chậm rãi buông tóc của đối phương xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn Vua Huyết tộc.

Hôn?

Vua Huyết tộc chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: "Ừ."

Thật sự rất ngọt ngào.

Hắn cũng thích nó.

Được sự cho phép của đối phương, cô gái ngơ ngác cong mắt, đột nhiên lật người, nằm trên người Vua Huyết tộc.

Mái tóc đen nhánh rủ xuống, đan xen vào mái tóc bạch kim xinh đẹp của đối phương.

Hai màu đen trắng đan xen vào nhau.

Ánh mắt của Phong Thiển lại bị mái tóc bạch kim của đối phương hấp dẫn, cô đưa ngón tay qua, không nhìn được cầm lên một sợi tóc bạc bên kia, nghiêm túc nghịch ngợm.

Vua Huyết tộc lại sững sờ, trong lòng đột nhiên có cảm giác bị người ta bỏ qua.

Đôi mắt màu tím có chút bối rối.

Cô ấy... vẫn thích tóc của mình à?

Vua Huyết tộc không khỏi thì thào: "Không phải em nói... muốn hôn sao?"

Hỏi xong, Vua Huyết tộc khẽ mấp máy môi, hắn thậm chí còn không nhận ra trong giọng điệu của mình có chút tủi thân.

Sự chú ý của Phong Thiển một lần nữa bị đối phương kéo lại.

Cô buông mái tóc bạch kim của đối phương ra rồi nhẹ nhàng ôm hai bên má của hắn.

Cô chớp mắt.

Đúng vậy.

Muốn hôn...

Phong Thiển cúi đầu, yên lặng nhìn bờ môi nhạt như máu củcủa Vua Huyết tộc rồi sau đó nhẹ nhàng chạm vào.

Một bóng đen đổ xuống cùng với hương thơm ngào ngạt chỉ có một mình cô có.

Vua Huyết tộc cảm thấy thế giới đột nhiên tối sầm lại.

Chỉ có điều... nó thực sự rất ngọt ngào.

Hơi thở hòa quyện vào nhau.

Vua Huyết tộc hơi mở to mắt, cảm giác này thật sự rất lạ.

Có vè như... càng ngọt ngào hơn trước.

Mùi thơm thoang thoảng của rượu và vị ngọt hòa quyện vào nhau, khiến đôi mắt màu tìm của Vua Huyết tộc chìm trong cơn mê mang, giống như lạc vào sương mù.

Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra trong đôi mắt màu tím của Vua Huyết tộc, thật sự rất đẹo

...

...

Chạng vạng tối.

Cơn say của cô dần tan biến, ngơ ngác mở mắt ra, trong nháy mắt sững sờ.

Bên cạnh là Vua Huyết tộc.

Đối phương khéo léo như một đứa trẻ, trán tựa nhẹ vào vai cô.

Phong Thiển chớp mắt nghi ngờ.

Tại sao... cô lại ngủ trên giường?

Cô chỉ nhớ rằng, hình như mình đã uống một ly rượu vang đỏ, và sau đó... và sau đó cô không thể nhớ nổi nữa.

Thật kỳ lạ.

Cô mím môi, trên môi có cảm giác tê dại.

Phong Thiển hơi khó hiểu, trong nháy mắt bối rối.

Cho nên......

Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?

Cô từ từ ngồi dậy, nhìn xuống Vua Huyết tộc, hắn trông như một người đẹp ngủ trong rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play