Editor: Nha ĐamHuyết tộc hoàng thượng lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt màu tím có chút nghiêm túc, giống như đang chăm chú nghiên cứu một điều mới.
Không thể tùy tiện làm với người khác sao?
Vua Huyết tộc có chút bối rối.
Ánh mắt lại rơi vào trên người cô, giọng nói mát lạnh có chút khó hiểu: "Nhưng mà vừa rồi em..."
Phong Thiển ho một tiếng, không nhịn được muốn bật cười, nhưng vẫn cố gắng kìm lại. Cô ngước mắt, nghiêm túc giải thích: "Em đang làm mẫu cho ngài đấy."
Vua Huyết tộc cúi xuống nhìn cô.
Một lúc sau, hắn nhẹ giọng hỏi: "Vậy tôi có thể làm điều này với em được không?"
Vừa rồi khi cô nghiêng người, sự mềm mại của đôi môi khiến Vua Huyết tộc cũng có chút choáng váng.
Dù không có máu nhưng vẫn có cảm giác... ngọt ngào.
Vị ngọt của máu người khiến Huyết tộc bị nghiện.
Chính vì vậy... vừa rồi không kiềm chế được mà cúi xuống, liếm giọt máu trên môi cô.
Khi đôi môi chạm vào nhai có một cảm giác kì là xuất hiện... ngọt ngào và dễ gây nghiện.
Vua Huyết tộc có chút ngây thơ đối với loại chuyện này, nhưng hắn có thể cảm giác được, không thể tùy tiện làm điều này được.
Nhưng, hắn thích mùi vị ngọt ngào này.
Vì vậy... hắn mới không nhịn được muốn hỏi.
Khi Vua Huyết tộc hỏi một vấn đề như vậy, đôi mắt màu tím vẫn trong suốt sạch sẽ.
Ánh mắt đó khiến Phong Thiển không khỏi choáng váng.
Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy mặc dù mảnh nhỏ của thế giới này là của Huyết tộc, nhưng thực sự quá đáng yêu, giống như một đứa trẻ.
Nhưng vấn đề của đối phương...
Phong Thiển do dự, cuối cùng gật đầu: "Được."
Cô thầm nghĩ trong lòng, mảnh nhỏ trong sáng như tờ giấy trắng vậy, cho dù hôn cũng rất vụng về, ánh mắt ngây thơ không biết gì.
Thật đáng yêu.
Hôn cũng được.
Dù sao đi nữa, thế giới nào cũng luôn phải nâng niu mảnh nhỏ của Điện hạ.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Vua Huyết tộc yên lặng chớp chớp mắt.
Ánh mắt rơi trên môi cô, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Bỗng nhiên cúi đầu, nghiêng người chạm nhẹ vào, trong đôi mắt màu tím hiện lên ánh sáng mới lạ. .
Ngôn Tình HàiPhong Thiển chớp mắt.
Vua Huyết tộc giống như đứa trẻ vừa mới nếm kẹo, không thể không ăn một viên khác.
Đôi mắt chứa chan niềm vui và sự thoả mãn.
Đối phương ngây thơ như vậy, cho dù làm hành động không trong sáng như vậy cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy tùy tiện.
Chờ đến khi đối phương lại cúi xuống, cô đưa tay lên đặt ngón tay lên đôi môi của đối phương.
Phong Thiển ho khan một tiếng, vành tai đỏ lên, "Bệ hạ, chuyện này không nên làm thường xuyên."
Giọng nói rơi xuống, Vua Huyết tộc trầm tư.
Hắn rũ mắt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: "Ừm."
Động tác cúi người khiến mái tóc màu bạch kim rủ xuống, Phong Thiển không nhịn được sờ sờ.
Vua Huyết tộc nhìn chằm chằm cô. Thầm nghĩ, quả nhiên cô rất thích mái tóc của hắn.
"Bệ hạ, chúng ta trở lại Bắc điện à?." Phong Thiển hỏi.
Lúc này Vua Huyết tộc mới phục hồi tinh thần, đôi mắt màu tím hơi lóe lên, chậm rãi nói: "Tôi phải đến phòng họp một chuyến."
Vừa vào phòng hpj, tôi bỗng ngửi thấy mùi máu ngọt ngào.
Chỉ có Phong Thiển, một cô gái loài người, mới có mùi máu như vậy, rõ ràng là máu của cô đã chảy ra.
Vua Huyết tộc đang ở trong phòng họp, biểu cảm hoảng hốt, ngay lập tức ròi khỏi phòng họp.
Sau đó, cảnh tiếp theo đã xảy ra.
Đi được nửa đường, không giống phong cách của Vua Huyết tộc.
Các trưởng lão huyết tộc và đại diện của Nhân tộc trong phong đều có chút sững sờ, bọn họ không biết phải làm sao.
Vua Huyết tộc có quyền quyết định cao nhất. Mọi giao ước giữa Huyết tộc và Nhân tộc cần phải có sự chấp thuận của bệ hạ mới có hiệu lực.