Phong Thiển chưa bao giờ nghe giáo viên giảng bài, vẫn luôn cúi đầu, lật tài liệu trong tay.
Ở trong mắt người khác, Phong Thiển chính là chán đến chết liền lật sách giết thời gian.
Chỉ có chính Phong Thiển biết, cô đang học thuộc lòng.
Người lười đến phát bệnh như Phong Thiển, có thể làm được như vậy đã rất khó.
Lật hai quyển tài liệu, Phong Thiển thật sự mệt.
Trong đầu lập tức nhớ nhiều tri thức như vậy, còn phải nghỉ ngơi, tiêu hóa một chút.
Phong Thiển từ sách vở ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua giáo viên ở trên bục giảng đang giảng bài tập toán học.
Haizz, toán học, không muốn nghe......
Phong Thiển đem sách toán học dựng ở trên bàn học, hoàn toàn chặn mặt.
Cô nháy mắt bò ngã vào trên mặt bàn, sợi tóc đen nhánh rơi lả tả, có chút rơi ở mặt bàn.
Phong Thiển nghiêng mặt nằm bò, mặt vừa lúc đối diện với phương hướng của Kỷ Miên.
Nằm bò một lúc, Phong Thiển cảm giác thiếu cái gì đó, cô mở to mắt, nhìn chằm chằm sườn mặt Kỷ Miên.
Kỷ Miên bị cô nhìn đến khẩn trương lên. Sống lưng thẳng tắp, đôi tay giao nhau đặt ở trên bàn học, mắt nhìn phía trước, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, hoàn toàn là dáng ngồi tiêu chuẩn của học sinh.
Phong Thiển nhìn một hồi, sau đó nhanh như tia chớp mà duỗi tay cầm tay Kỷ Miên, kéo đến cái bàn phía dưới.
Nắm chặt xong, Phong Thiển nhắm hai mắt lại, tâm tình sung sướng mà tiến vào mộng đẹp.
Kỷ Miên đờ ra một hồi lâu, cũng không dám quay đầu đi nhìn cô ấy.
Ở trong lớp học, thiếu niên cũng không tập trung được lực chú ý, trong đầu óc đều là một cô gái.
Còn có, trên tay kia cũng không bỏ qua xúc cảm mềm mại.
Thân thể Kỷ Miên căng chặt, nhưng mà Phong Thiển bên kia lại không có động tĩnh.
Kỷ Miên nghiêng mắt nhìn về phía Phong Thiển.
Cô ghé vào trên bàn học, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm hơi hơi nhiễm màu hồng phấn đáng yêu.
Miệng cô hơi hơi mở ra một chút, cánh môi phấn phấn nộn nộn, làm người nhịn không được muốn hôn một cái.
Ánh mặt trời trùng hợp từ cửa sổ tiến vào, lưu loát dừng ở trên người cô.
Cô gái đang ghé vào bàn học ngủ, xinh đẹp không tưởng tượng nổi......
Kỷ Miên nhìn đến xuất thần, ở sâu trong nội tâm dâng lên một loại tình cảm khác thường.
Hắn giống như, tựa hồ, không bỏ xuống được......
Bọn họ mới nhận thức nhau trong một thời gian không dài, thế nhưng Kỷ Miên cảm giác đáy lòng hắn giống như có cái thanh âm vẫn luôn ở nói cho hắn.
Người mà cả đời hắn muốn tìm kiếm, chung quy chính là cô.
___
Kỷ Miên cúi đầu, nhìn đôi tay hai người đang giao nhau.
Không muốn tách ra......
Thiếu niên hoàn toàn không có tâm tư nghe giảng. Đây vẫn là Kỷ đại giáo thảo kiêm thiên tài học bá từ trước tới nay lần đầu tiên thất thần.
Vẫn là đã qua hơn phân nửa tiết.
Kỷ Miên cũng không thèm để ý.
Tất cả chương trình học ở cao tam hắn đã sớm học xong, hiện tại ở trên lớp đều là ôn tập. Mấy thứ này, hắn đã sớm nhớ kỹ trong đầu.
Nếu bây giờ đang ở trên trường thi, hắn cũng có thể phát huy ra trạng thái tốt nhất. Khoa trương một chút chính là đi thi mà nhắm mắt, đều có thể thi đậu đại học đứng đầu Hoa Quốc.
Tiết học này liền tính là cái gì, Kỷ Miên hoàn toàn không biết, hắn cũng không muốn biết.
Đi học ngủ, vốn là hành vi mà hắn khinh thường.
Chính là đối mặt với Phong Thiển, Kỷ Miên lại suy nghĩ, không muốn quấy rầy đến cô. Thậm chí, còn lo lắng cô ngủ như vậy sẽ thực không thoải mái.
Kỷ Miên nhìn chằm chằm Phong Thiển, tầm mắt đi xuống, rơi xuống đôi tay hai người đang giao nhau.