1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347
Editor: Nha Đam Cô đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay giấu trong tay áo của chàng trai. Phong Thiển bước tới. Nam Khanh hơi sửng sốt, theo bản năng lùi xuống. Loảng xoảng một tiếng. Chiếc ghế rơi xuống đất. Thiếu niên cảnh giác nhìn Phong Thiển. Phong Thiển không ngờ rằng phản ứng của đối phương lại lớn như vậy, nhất thời cô có chút giật mình. Cô thu tay lại. Phong Thiển mím môi, giang rộng lòng bàn tay Trong bàn tay trắng nõn của cô có cầm một một chiếc chuông bạc dây tơ hồng. Phong Thiển chậm rãi nói: "Đây là một món quà dành cho ngươi. Sau này dù có đi đâu, nếu không tìm thấy ta, hãy rung chuông ba lần, ta có thể tìm được ngươi." Đây là bảo vật của nguyên chủ. Chuông gọi hồn.. Mảnh nhỏ của thế giới này đúng là một đứa nhỏ đáng thương. Đưa cái này cho hắn. Vạn nhất gặp nguy hiểm, cô lại không ở bên cạnh hắn, cũng có thể tìm thấy hắn. Nam Khanh cũng có chút giật mình, hắn lặng lẽ nhìn xuống sợi tơ hồng trong lòng bàn tay của cô. Hắn mím môi im lặng. Một lúc sau. Thiếu niên nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Cảm ơn." Phong Thiển chớp mắt. "Ta có thể buộc nó cho ngươi được không?" Nam Khanh do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu. Thiếu niên cụp mắt xuống. Ánh nắng rơi trên hàng mi dài của thiếu niên vẽ nên một hình bóng mờ ảo. Hắn bước tới và giơ tay lên. Tay áo màu xám tuột xuống, lộ ra xương cổ tay trắng nõn xinh đẹp. Tay của thiếu niên thật trắng, khớp xương rõ ràng. Rất đẹp. Phong Thiển nhìn nhìn, từ từ đến gần, nhẹ nhàng buộc sợi dây tơ hồng. Đầu ngón tay vô tình chạm vào cổ tay thiếu niên. Nam Khanh không khỏi cứng đờ. Không lên tiếng. Thiếu niên chớp chớp hàng mi dài và nhìn xuống sợi dây tơ hồng trên cổ tay mình. Đáy mắt có chút sững sờ. Sau khi buộc xong. Thiếu niên nhẹ nhàng hạ cổ tay xuống, làm một động tác nhỏ, chiếc chông tạo ra một âm thanh thanh thúy. Rât dễ nghe. Nam Khanh im lặng nhìn xuống. Chỉ cần lắc nó ba lần, thì có thể... Tìm thấy mình sao. Phong Thiển nhìn thiếu niên trước mặt. Thế giới này. Cô mười sáu tuổi, mảnh nhỏ mười tuổi. Vốn tưởng rằng, có lẽ là thay đổi phong thủy, đổi thành cô nuôi mảnh nhỏ. Ai. Mảnh nhỏ quái gở như vậy. Cũng không giống như một đứa trẻ. Nghĩ đến thế giới vừa rồi, mảnh nhỏ mặt không chút thay đổi giúp cô đi tắm. Phong Thiển luôn muốn tìm cơ hội quay trở lại. Đáng tiếc. Mảnh nhỏ ở thế giới này đã 10 tuổi. Bây giờ còn phòng bị với cô như vậy. Có vẻ như... không làm gì được. Phong Thiển đột nhiên nghĩ đến. Thế giới này có một loại khế ước. Một khi sư phụ-đệ tử ký khế ước, đó là một thông báo về mối quan hệ giữa sư phụ-đệ tử cho khắp thiên hạ. Và loại khế ước này chỉ được sử dụng một lần trong đời. Sau khi đã ký kết, không thể nhận thêm đồ đệ được nữa. Trừ khi... Phá hủy khế ước. Phong Thiển ngước mắt lên nhìn thiếu niên, giơ tay lên. Linh lực tạo thành một khế ước. Cô nghĩ đến đây, tâm tình khẽ động. Khế ước màu đỏ đáp xuống cổ tay của hai người họ. Màu đỏ mờ dần. Một ấn ký màu đỏ xuất hiện trên làn da trắng. Nho nhỏ. Giống như một bông hoa. Nam Khanh nhìn xuống dấu vết trên cổ tay với vẻ mặt nghi ngờ. "Cái này là cái gì?" Thiếu niên khẽ hỏi. Phong Thiển chậm rãi giơ tay lên, lộ ra một vết đỏ giống hệt Nam Khanh trên cổ tay mình. "Điều này có nghĩa rằng chúng ta là thầy trò." Nam Khanh: "..." Thiếu niên lặng lẽ nhìn xuống, một lúc lâu sau hắn mới thốt ra một từ: "Ừ." Sau đó, hắn mới nhìn thấy linh lwucj của cô ở trên không tạo thành khế ước. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ai đó sử dụng linh lực. Hắn có thể nhận ra thái độ tôn trọng của hoàng đế Cảnh quốc đối với cô. Đối phương chắc chắn rất lợi hại. Nếu không, sẽ không có khả năng đón hắn ra khỏi lãnh cung. Nghĩ đến đây, thiếu niên đột nhiên có chút buồn bực cúi đầu. Nhưng...... Hắn rất vô dụng. Thậm chí không biết tu luyện là gì. Tại sao cô lại... Tốt với hắn như vậy. Cả thái độ và hành vi đều tốt. Tốt đến mức... Khiến hắn nghi ngờ. Bây giờ lại nhận hắn làm đệ tử. Nam Khanh mím môi. Thiếu niên im lặng. Vậy thì... tạm thời nhận cô làm sư phụ vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347