Mộ Bạch cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người cô.
Đây là... Say rượu?
Thiếu niên hơi sững sờ.
Những người qua đường thỉnh thoảng vẫn lướt qua trên con phố nhỏ.
Những người qua đường đều vô cùng ngạc nhiên trước dung nhan tuyệt mỹ của hai người.
Thiếu niên im lặng đội mũ trùm choàng lên để che mặt rồi kéo cô gái đang say rượu này vào một con hẻm vắng.
Hắn cụp mắt xuống, từ từ cởi mũ trùm đầu xuống.
Một tay ấn vào tường, vây lấy cô.
Mộ Bạch chăm chú nhìn cô.
Đôi mắt hắn dần tối sầm lại.
Sau đó... Cúi xuống.
...
...
Cuối cùng, cô đã hoàn toàn say.
Choáng váng ngé vào người thiếu niên.
Mộ Bạch chặn ngang bế cô nên.
Tau hơi dùng sức.
Đáy mắt có phần thỏa mãn.
Tiểu Thiển Nhi say rượu... vẫn rất đáng yêu.
Mộ Bạch cong mắt.
Khi Phong Thiển tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.
Phong Thiển có chút ngốc.
Không phải cô vừa ăn hai bát cơm rượu sao?
Vẫn không thể nhớ những gì đã xảy ra đêm qua.
Kẽo kẹt ——
Có tiếng đẩy cửa.
Cô nhìn sang.
Mộ Bạch bước vào với bát cháo ngọt.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Đầu còn đau không?"
Phong Thiển lắc đầu: "Không đau."
Chỉ là... Cảm thấy trống rỗng.
Phong Thiển chớp mắt, ngập ngừng hỏi: "Đêm qua... Không có chuyện gì xảy ra đúng không?"
Cô có làm điều gì kỳ lạ không?
Nghe câu hỏi của cô, ánh mắt Mộ Bạch thoáng động, từ từ đặt bát cháo ngọt trên bàn gỗ sang một bên.
Hắn cúi người gần hơn, ánh mắt bình tĩnh nói:: "Tiểu Thiển Nhi chính là muốn...... Quỵt nợ?"
Phong Thiển sững sờ: "Hả? Cái gì mà quỵt nợ?"
Có thiếu tiền chàng sao?
Mộ Bạch nhìn bộ dáng mờ mịt của, không khỏi muốn cười, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh và thờ ơ, giọng điệu bình thản: "Tiểu Thiển Nhi không muốn chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra đêm qua...? "
Phong Thiển: "..."
Cô chớp mắt.
Đêm qua cô đã làm gì đó với mảnh nhỏ?
Tuy nhiên, người này vẻ mặt bình tĩnh và không có vẻ gì là... Bị bắt nạt.
Cho nên......
Cô đem mảnh nhỏ ngủ?
Phong Thiển khẽ chớp chớp mắt.
Nhưng......
Trên người cô cũng không có cảm giác gì khác gì cả...
Phong Thiển nhìn chằm chằm thiếu niên, thì thào nói: "Rõ ràng không có việc gì..."