“Không… không thể..” Đào Anh Thy hoảng

hốt, thật sự muốn tới à? Trên bụng cô còn có vết sẹo nữa.

Tư Hải Minh bỏ qua sự phản kháng yếu ớt của

cô, tay dùng thêm lực, chiếc quần đáng thương bị kéo xuống.

“AI” Đào Anh Thy sợ hãi hô lên một tiếng.

Mắt đen của Tư Hải Minh khựng lại, nhìn vào

hình xăm hình hoa trên bụng cô.

Giống như một cây dây leo quấn lấy nhau, lại

ởvị trí nhạy cảm, toát ra đầy vẻ xấu xa và cám dỗ.

Nhịp tim của Đào Anh Thy gần như ngừng lại,

thấy… thấy rồi.

Trước đó cô đã dành thời gian đi xăm, dùng

hoa văn dây leo để che giấu đi vết sẹo đáng ngờ.

Từ Minh Hải sẽ… sẽ không nhìn… nhìn ra

được chứ?

Nhưng mà Tư Hải Minh khôn khéo, khó đoán

như vậy, đôi mắt đen sắc bén như có thể nhìn

xuyên thấu cơ thể vậy, ngón tay thon dài vuốt ve

lên, lòng bàn tay thô ráp sờ lên vết hẳn hơi nổi lên,

cảm giác non mịn.

“A… Cơ thể Đào Anh Thy co rúm lại, sợ Tư Hải

Minh nhìn ra được gì, lập tức lui về sau, núp ở

thành ghế sô pha, kéo quần lên, che đi vết sẹo kia.

Bình xịt bị chân cô đạp rơi xuống mặt đất.

Đào Anh Thy liếc nhìn bình thuốc xịt, lập tức

phòng bị nhìn Tư Hải Minh.

“Đó là cái gì?” Tư Hải Minh lạnh lùng hỏi.

“Ở… lúc ở nước ngoài, đi đường tối bị ăn

cướp, còn cướp sắc, tôi phản kháng, thế là bị

người ta đâm một nhát, tôi thấy vết sẹo này quá

khó coi cho nên liền đi xăm hình hoa… Đào Anh

Thy vừa nhớ lại, vừa tủi thân, nước mắt liền tràn ra.

Đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh nhìn

chẵm chãm cô.

“Quan trọng… quan trọng là một dao đó tuy

không giết chết tôi, nhưng sau này không thể sinh

con được nữa..” Đào Anh Thy còn chưa nói xong

đã khóc thành tiếng: “Tôi… tôi đã bị vứt bỏ từ khi

còn nhỏ, ra nước ngoài học lại bị thương, tôi đã

đủ… đủ thảm lắm rồi, có thế đừng đối xử với tôi

như vậy có được không? Tôi cũng không ngờ khi

về lại thành phố thì gặp anh, gặp được mẹ tôi, chứ

nói chỉ đến việc mẹ tôi được gả vào nhà họ Tư,

cái gì tôi cũng không biết

Hai hàng lệ chạy dài theo gương mặt trắng

nõn, nhỏ xuống đôi chân đang co ro.

Sắc mặt Tư Hải Minh âm trầm lạnh lùng, đôi

mắt sắc như chim ưng, cứ như một chọc thủng

cơ thể, linh hồn của cô: “Cô đang muốn tranh thủ

lòng đồng cảm của tôi à?”

Đào Anh Thy khẩn trương cụp mắt xuống.

“Cô hẳn là nên đi hỏi thăm một chút, cầu xin

trước mặt người đứng đầu tập đoàn Vương Tân

sẽ có kết cục gì, nhỉ?” Tư Hải Minh nói, lạnh lùng

không mang theo tình cảm gì

Trong lòng Đào Anh Thy trở nên sợ hãi, kết

cục gì? Cô nhớ lần đầu gặp lại Tư Hải Minh là ở

câu lạc bộ, kết cục của người đàn ông quỳ trước

mặt anh cầu xin tha thứ là…

Cho nên, cô đã sai khi giả bộ đáng thương,

giả bộ thảm hại?

Vào lúc cô đang suy nghĩ, mắt cá chân bị tóm

chặt, kéo tới…

*AP

Nhoáng một cái, cô đã nằm phía dưới con thú

dữ đáng sợ, hai con ngươi long lanh nước bị một

bóng ma bao trùm lên.

Ngón tay thô bạo bóp lấy căm cô, mạnh mẽ

vô cùng: “Giả bộ đáng thương trước mặt tôi chỉ

càng làm tôi muốn tàn phá cô, còn nữa, không

thể sinh con có thể tránh có con ngoài ý muốn

gây nên phiền phức.”

Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ run, anh cho rằng

mang thai sẽ phiền phức?

Như vậy, nếu như anh biết cô không chỉ có

thai ngoài ý muốn, còn sinh tận sáu đứa, vậy kết

cục của cô thảm rồi!

Nhưng lời này của Tư Hải Minh đúng là không

bảng cầm thú

Không thể sinh con thì anh có thể tùy ý làm

bậy à? Có thế có chút lòng thương cảm được không?

Đào Anh Thy ngắm nghĩ đến tê cả da đầu, cô

tuyệt đối không thế để Tư Hải Minh chạm vào mình.

Thế là cô thay đổi, đưa tay che mặt, bả vai run

tẩy, nhỏ giọng khóc nức nở.

“Im miệng!” Tư Hải Minh quát nhẹ, kéo bàn

tay đang che mặt của cô ra, trên gương mặt nhỏ.

đầm đìa nước mắt: “Còn khóc nữa tôi sẽ xé xác cô ra”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play