Chuyện sảy thai đã xảy ra, cô sẽ dứt khoát lợi dụng tai nạn lần này khiến mối quan hệ giữa cô và Tư Hải Minh đơn giản hơn một chút.

Cô sẽ chỉ là mẹ của sáu nhóc con, không phải là người phụ nữ của Tư Hải Minh, càng không có bất cứ thân phận gì liên quan đến Tư Hải Minh. “Đúng vậy đó, cô dọa tôi chết khiếp.”

Hạ Khiết Mai đứng lên đi lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt cho cô: “Bây giờ điều quan trọng nhất là điều dưỡng cơ thể thật tốt, những chuyện khác đừng nghĩ gì nữa.”

Hạ Khiết Mai bưng canh dinh dưỡng cười đi đến bên cạnh ngồi xuống: “Bây giờ cơ thể cô yếu ớt, tôi đút cho cô, cô có nể mặt không đây?”

Đào Anh Thy sao có thể để Hạ Khiết Mai đút cho mình, vội vàng nói: “Tôi tự ăn là được rồi?”

“Có được không?”

“Cơ thể yếu ớt thôi, ăn chút gì đó cũng không thành vấn đề.”

“Vậy được rồi.” Hạ Khiết Mai đưa bát cho cô: “Chậm một chút, có hơi nóng.”

Nhìn Đào Anh Thy ăn, chắc là Tư Hải Minh bên ngoài đã yên tâm rồi nhỉ? “Đào Anh Thy, tôi có trách nhiệm trong chuyện này.” Hạ Khiết Mai nói.

Đào Anh Thy biết cô ấy có ý gì: “Chuyện này không liên quan đến cô.”

“Thật ra nếu như Tư Hải Minh biết có lẽ sẽ vậy thì anh ta sẽ không làm vậy thôi.”

Hạ Khiết Mai nói: “Thể chất của cô rất dễ mang thai, chuyện này là ngoài ý muốn, tôi hy vọng cô và anh ta có thể nói chuyện, cho nhau một cơ hội.”

“Tôi cho anh ta cơ hội gì? Tiếp tục làm tổn thương tôi sao?” Đào Anh Thy hỏi. “Sau này sẽ không.” Hạ Khiết Mai nói.

Đào Anh Thy trầm mặc, đến cô cũng không thế chắc chắn được, sao Hạ Khiết Mai lại có thể khẳng định như vậy? Giữa cô và Tư Hải Minh không hề có sự công bằng, cô tự biết thân biết phận…

Từ đầu đến cuối, lòng của Tư Hải Minh không thay đổi, người thay đổi chỉ có cô, đây là chỗ đáng thương của cô. Con người đều có bản năng tránh né nguy hiểm, thấy vật nguy hiểm sẽ bỏ chạy, cô còn muốn giậm chân tại chỗ sao?

“Đào Anh Thy, cô không hề có chút tình cảm nào với Tư Hải Minh sao?”

“Không có.”

Hạ Khiết Mai cũng không hỏi gì nữa.

Cô ấy biết Tư Hải Minh có sức hấp dẫn trí mạng với phái nữ như thế nào, sở hữu tài sản và quyền lực, đừng nói là phụ nữ, ngay cả là đàn ông cũng muốn trèo cao. Bởi vì nếu có thể nịnh nọt được Tư Hải Minh thì có nghĩa là vận mệnh đã thay đổi.

Không ngờ một người có thân phận bình thường như Đào Anh Thy lại không hề bị ảnh hưởng, không hề có lòng tham.

Đào Anh Thy nhịn không được hỏi: “Không lẽ tôi nhất định phải thích anh ta sao?”

“Cũng không hắn, tôi cứ nghĩ là con gái thời nay đều thích trai đẹp.”

Hạ Khiết Mai cười: “Cũng như là mấy y tá trẻ trong bệnh viện này, ngày đêm thèm thuồng những tổng giám đốc bá đạo xa xôi.”

Đào Anh Thy rũ mắt nhìn chằm chằm chén canh nóng nói: “Nhiều người đẹp trai như vậy, anh ta cũng không phải là duy nhất.”

“Người đẹp trai rất nhiều nhưng mà lại thiếu sức hấp dẫn mà. Đẹp trai và có sức hút rất khác nhau, cô không hề rung động chút nào với nhan sắc của anh ta sao?”

Hạ Khiết Mai tán gẫu với cô, thật ra là muốn biết tâm tư của Đào Anh Thy. “Không.” Đào Anh Thy vẫn trả lời như vậy.

Cô biết rất rõ lòng cô không liên quan gì đến nhan sắc của Tư Hải Minh, càng không liên quan đến quyền thế, nếu không phản ứng đầu tiên khi gặp Tư Hải Minh sẽ không phải là mặt đỏ tim đập mạnh rồi.

Hoặc là lúc thấy tổng giám đốc tập đoàn Vương Tân mạnh mẽ quyền thế thì cô đã nghĩ hết mọi cách leo lên, hoặc là dẫn sáu đứa nhóc đến cửa nhận người thân rồi.

Có rất nhiều đường tắt vô cùng tốt.

Đào Anh Thy ăn canh xong thì Hạ Khiết Mai cầm bát đi đặt ở một bên: “Đúng rồi, ăn cho hết. Cô nghỉ ngơi cho tốt, lúc xế chiều ăn thêm chút, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, rất tốt cho cơ thể.”

“Ừm.” “Có chuyện gì thì ấn chuông nhé, tôi đi trước.” Hạ Khiết Mai đứng lên.

“Được.”

Đào Anh Thy trả lời, lúc Hạ Khiết Mai chuẩn bị mở cửa thì lại lên tiếng: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play