Đào Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, cô là vì
quá quan tâm nên mới không muốn nhìn thấy anh
ta à? Người này nói lời ngụy biện gì vậy?
*Tôi không ăn, anh đi mà ăn” Đào Anh Thy
kiên cường nói
“Chắc chắn không ăn?” Tư Viễn Hãng gắp
một bò bít tết, hỏi.
Đào Bảo không muốn nói lời nào, quay đầu
nhìn ra phong cánh bên ngoài.
Đúng, đói bụng thì sẽ bị đô ăn ngon hấp dẫn,
chứ nói chỉ đến việc lại là món cô thích ăn.
Nhưng mà cô và Tư Viễn Hãng hận thù quá
sâu, cho dù chết đói, cô cũng không ăn.
Ở bên nhau hai năm, Tư Viễn Hằng đối xử với
cô rất tốt, dịu dàng, chiều chuộng, sẽ không để ai
bắt nạt cô ở nơi đất khách quê người. Cho dù là
ăn sáng, anh ta đều mỗi ngày đứng ở dưới lâu ký
túc xá đưa qua. Hai năm đều là như vậy.
Người đối tốt với cô như vậy, sao lại phản bội
cô cơ chứ? Từ đầu đến cuối cô vẫn không hiểu
được, sau đó nghe đồn Tư Viễn Hãng không chỉ
có một người phụ nữ.
Cô đi chất vấn, lại thấy được cảnh Tư Viễn
Hãng hôn người phụ nữ khác, bị cô bắt được thì
dứt khoát nói chia tay, nói gì mà chỉ chơi đùa với cô thôi.
Không có chuyện gì so với việc này buồn cười
hơn, đây không phải phản bội, mà là bắt cá nhiều
tay, sao không có con cá nào đớp chết anh ta đi chứt
Điện thoại di động bên người lại vang lên, Đào
Anh Thy lôi ra nhìn thì là một số lạ, cô nghe máy:
“Alo?”
“Tôi là người của đài truyền hình Tiên Phong,
cho hỏi có phải cô Đào Anh Thy không?”
Đào Anh Thy kinh ngạc, Tiên Phong? Chính là
đài truyền hình đã đuổi việc cô mà?
“Là tôi đây, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lãm,
thuận tiện báo cho cô có thể đi phỏng vấn lại
không?” Đối phương hỏi
“À… được, lúc nào thì đi vậy ạ?” Đào Anh Thy vui mừng hỏi.
“Buổi chiều nay nếu rảnh thì cô có thể qua,
nếu không thì ngày mai cũng được”
“Được, buổi chiều tôi có thể qua”
“Vậy được.”
Sau khi cúp máy, Đào Anh Thy lại cảm thấy kỳ
quái. Đài truyền hình Tiên phong đuổi việc cô
cũng vì Trương Thiên Di lo lắng cô sẽ nói ra
chuyện cô ta quyến rũ Tư Hải Minh hôm phỏng vấn
Theo lý mà nói sẽ không tìm cô, cũng đã qua lâu như vậy.
Với cả, tình hình bây giờ là Đài truyền hình
Tiên Phong không có thu thập được tin tức mới gì
lại dám dùng cô? Không sợ đắc tội với tập đoàn
Vương Tân à?
Mà mặc kệ! Luôn có kẻ không sợ chết mà, cô
coi như là được hời.
“Tôi còn có việc, tôi đi trước” Đào Anh Thy
đứng dây muốn đi, cổ tay lại bị Tư Viên Hãng nắm
lấy: “Làm gì đấy? Tôi còn có việc”
“Vội cái gì, ăn đi đã” Tư Viễn Hãng nói xong,
ngẩng đầu, con ngươi yên lặng nhìn cô.
Đào Anh Thy không thể từ bỏ cơ hội này,
không thể vì Tư Viễn Hãng làm phiền mà vứt bỏ
công việc không dễ dàng có được.
Cô tức giận ngồi xuống: “Tôi ăn thì có thế đi chứ gì?”
*Ừm” Tư Viên Hãng làm một tư thế mời của quý ông.
Đào Anh Thy cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong
lòng buồn bực, coi như Tư Viễn Hằng không tồn tại.
Tư Viễn Hãng thì không ăn, một tay vuốt cốc
nước, một tay chống cảm nhìn cô ăn
Đào Anh Thy ăn tương đối, vừa đặt đũa
xuống, không nói lời gì, trực tiếp phủi mông rời đi
Lần này Tư Viễn Hãng không ngăn cản cô.
Trong tập đoàn Vương Tân
Diêu Thanh đang ở trong phòng nước, pha cà
phê xong, lại ở đó than thở.
Thời gian pha cà phê cho ngài Hải Minh đã
được định sẵn, nhưng bây giờ trợ lý Chương chưa
về, nên làm sao đây? Bây giờ cô sợ phải đi vào
phòng ngài Hải Minh lắm.
“Pha xong rồi?” Trợ lý Chương xuất hiện hỏi.
Diêu Thanh như nhìn thấy Bồ tát sống: “Trợ lý
Chương!”
“Tôi bưng qua”
“Vâng”
Chương Vĩ gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng
cho phép thì đi vào văn phòng.
Từ Hải Minh đang ngồi em tài liệu, bộ dạng
cực kỳ nghiêm túc.
Chương Vĩ nhẹ nhàng đặt cà phê lên bàn làm
việc, không rời đi ngay, chân chừ một lúc rồi nói:
“Đài truyền hình Tiên Phong đã tuyển Đào Anh
Thy rồi, chính là đài truyền hình đã phỏng vấn
ngài Hải Minh trước đó ở câu lạc bộ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT