“…” Đào Anh Thy nhíu mày, không vui nhìn anh.

Tư Hải Minh nhìn biểu cảm thú vị của cô, vòng tay qua ôm eo cô!

“Anh, anh làm gì đó? Buông tay, người ta nhìn thấy bây giờ!” Đào Anh Thy bối rối.

“Ở đây đâu có ai đâu?”

“Thì, cho dù không có ai thì cũng không thể như vậy… em!” Đào Anh Thy giãy dụa, bị hôn mà không kịp đề phòng, hai mắt hoảng sợ mở to.

Người… người này đang làm gì? Điện rồi hả!

Bên trong phòng quan sát của đài truyền hình, hai nhân viên trực ban sợ ngây người.

“Chúng… chúng ta có nên nhìn không? Có nên tắt camera giám sát lại không?” Một trong số đó run rẩy hỏi.

Một người khác đã kinh ngạc đến ngây người, quên luôn tay mình đang để ở đâu, chớ nói chi là đóng lại!

“Lần trước tôi đi ngang qua MC Đào, chỉ chào hỏi qua loa, có vẻ như… hình như là không được cung kính lắm! Có phải tôi xong đời rồi không? Nhưng tôi cũng không biết đó là thật! Chỉ cho là đồn bậy thôi!”

“Như vậy cũng chứng tỏ MC Đào rất thân thiện! Nếu không thì cô ấy đã sớm khoe khoang thân phận của mình rồi? Tôi tắt cho!” Người còn lại trực tiếp tắt màn hình.

Màn hình chuyển sang màu đen.

Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh đè vào vách tường hôn một lượt từ trong ra ngoài rồi mới chịu thả ra!

Đào Anh Thy chỉ cảm đầu thiếu oxy đến muốn nổ tung, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, cái miệng nhỏ sưng đỏ hơi run lên.

Hơi thở dồn dập, ngực chập chùng lên xuống, hai mắt mê ly ngập nước!

“Có muốn hay không? Hả?”

“Không muốn.”

Tư Hải Minh hơi cắn miệng nhỏ của Đào Anh Thy, coi như trừng phạt, cắn đến Đào Anh Thy rên lên một tiếng: “Không thành thật chút nào.”

Đào Anh Thy từ từ nhắm hai mắt lại, cô rất muốn dùng sức đẩy Tư Hải Minh ra, nói cho anh biết, cô thật sự không muốn!

Nhưng cuối cùng cô cũng không có làm như vậy! Cô không chỉ không thể phản kháng, còn phải biểu hiện thật bình thường! Ít nhất nét mặt và lời nói không thể khác, nếu không thì người tỉ mỉ như Tư Hải Minh thì chắc chắn sẽ nhận ra!

Ngày đó tắt điện thoại rõ ràng là chuyện rất bình thường, nhưng Tư Hải Minh lại đi hỏi tài xế Lý Ba.

Tư Hải Minh dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm tối, đồ ăn ngon phong phú, vừa đẹp vừa ngon, giá cả cũng rất đắt! Cô cảm thấy nếu như mỗi ngày cô đều xài tiền cho đồ ăn như vậy thì chẳng mấy chốc là hai mươi lăm tỷ trong tài khoản ngân hàng của cô sẽ bị ăn sạch!

“Gần đây em rất ít nói.”

Đào Anh Thy ngừng nhét đồ ăn vào miệng, giương mắt nhìn anh. Khóe miệng còn dính thịt vụn, Tư Hải Minh giờ ngón tay lên, nhẹ nhàng phủi miếng thịt vụn xuống cho cô.

Đào Anh Thy hơi giật thót, lập tức dùng khăn mặt chùi miệng: “Tôi ít nói khi nào? Không phải cũng giống như bình thường sao?”

Trong lòng bất an, chẳng lẽ mình làm còn chưa đủ? Biểu cảm tạm được?

“Có phải là không thoải mái ở đâu không?” Tư Hải Minh hỏi.

Trên người Đào Anh Thy không có chỗ nào không thoải mái, chỉ có trái tim “không thoải mái” nhưng cô lại không thể nói ra được! Cô sẽ không nói! Cô không muốn tự rước lấy nhục!

“Anh đừng có đưa tôi tới chỗ viện trưởng Mai nữa đó!” Đào Anh Thy không hài lòng trừng mắt liếc anh một cái: “Viện trưởng Mai đầu có rảnh rỗi như vậy? Hơn nữa tôi cũng không có khó chịu! Chắc là do công việc! Dù sao ban ngày đã nói nhiều rồi, tan ca lười nói. Nếu như tôi không thoải mái thì sẽ nói với anh…”

Tư Hải Minh không nói chuyện, nhưng lại dùng ánh mắt đầy tính xâm lược nhìn cô.

Dường như món ngon trước mặt không phải là đồ ăn trên bàn mà là cô.

Ánh mắt Đào Anh Thy lấp lóe, cúi đầu xuống, cố gắng tập trung sự chú ý của mình vào đồ ăn trên bàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play