Sau đó cô chủ động đưa tay về phía Tư Hải Minh, năm lấy bàn tay của anh.

Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô, không nói gì, đôi mắt như hố đen có thể nuốt trọn tất cải Ngón tay của Đào Anh Thy bất an động vào lòng bàn tay của Tư Hải Minh, người này sẽ không nổi điên ở đây thật chứ?

Có phải cô nên chạy thoát khỏi hiện trường trước không? Ngay lúc cô có suy nghĩ này, Tư Hải Minh đứng lên, cứ vậy nắm chặt tay Đào Anh Thy, trực tiếp rời khỏi phòng ăn!

Không khí đáng sợ trong phòng ăn nhanh chóng lắng xuống, mọi người có thể hít thở bình thường.

Đào Hải Trạch đặt mông ngồi xuống, cực kỳ không vui, trách cứ Xa Huệ Anh: “Bà nói những lời đó làm gì? Một bữa cơm ngon cũng vì những lời đó của bà làm hỏng hết rôi! Bà tưởng nơi này là thành phố Tân sao? Đây là thủ đô! Ở trước mặt Tư Hải Minh! Tính cách này của bà có thể sửa không? Đừng tưởng trái đất chỉ xoay quanh bà!”

Xa Huệ Anh suýt bị Đào Hải Trạch chọc tức chết: “Ông có ý gì? Cái gì là trái đất xoay quanh tôi? Không phải ông nói gắn kết Sơ Tâm với Tư Hải Minh sao? Bây giờ lại cảm thấy tôi sai? Đào Hải Trạch, ông nói cho tôi hay, có phải trong mắt ông tôi chính là loại người ngu xuẩn không?”

“Tôi nói bà ngu xuẩn lúc nào? Chẳng qua là tôi cảm thấy nên nói chuyện phù hợp với từng hoàn cảnh!” Đào Hải Trạch cạn lời, ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Đào Hải Trạch, bây giờ ông không chịu được tôi nữa phải không? Trong mắt ông còn có tôi không?” Xa Huệ Anh rưng rưng.

“Tôi nói bà…” “Đủ rồi!” Đào Sơ Tâm tức giận ngắt lời Đào Hải Trạch: “Vẫn chê chưa đủ mất mặt sao?” Nói xong đứng lên, rời đi.

“Sơ Tâm…” Xa Huệ Anh muốn gọi con gái, đáp lại bà ta chỉ tiếng sập cửa bỏ đi của con gái mình!

Đào Sơ Tâm đến bãi đỗ xe, lên xe, người hiếu thắng như cô ta đâu chịu nổi nỗi nhục như vậy! Bị Tư Hải Minh không để ý, có khác gì tát thẳng vào mặt cô ta?

Trong đầu hiện lên gì đó, Đào Sơ Tâm lấy di động ra gọi điện: “Alo, giúp tôi điều tra một người tên là Tư Viễn Hằng” Chỗ ngôi phía sau Roll Royce.

“ÁI” Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh đè trong chỗ ngồi màu đen, che kín không kẽ hở, dưỡng khí ít ỏi, vẻ mặt bối rối: “Anh làm gì thế?” “Cô nói xem?” Tư Hải Minh bóp cằm của cô, hơi dùng sức, đôi mắt đen như vực sâu.

“Cho dù là Đào Sơ Tâm mách lẻo, nhưng không phải tôi đã lập tức gửi tin nhắn cho anh sao? Đi toilet đụng phải Tư Viễn Hằng cũng không phải lỗi của tôi!” Đào Anh Thy nhíu mày giải thích.

Phải.

Lúc cô tách khỏi Tư Viên Hằng, sau khi trở lại phòng ăn cầm điện thoại nghịch, thật ra chính vì gửi nhắn tin cho Tư Hải Minh, câu chữ rõ ràng.

Thật ra lúc đầu cô có suy nghĩ muốn giấu giếm Tư Hải Minh, sau đó vì có người ẩn núp nghe trộm khiến cô đổi ý định.

Chỉ có một góc váy, cô đã biết là ai! Mặc kệ Đào Sơ Tâm gài bẫy cho cô nhảy vào sao? Không thể nào! Cho nên lúc trở lại phòng ăn, cô lập tức gửi tin cho Tư Hải Minh.

Nhưng mà Tư Hải Minh không trả lời cô.

“Chẳng lẽ… anh không nhận được?” Đào Anh Thy nghỉ ngờ hỏi.

Lúc ấy cô cho rằng sau khi Tư Hải Minh đọc được tin nhắn thì không vui, nên không để ý! “Em nói đi, cậu ta lôi kéo em sao? Hửm?” Sắc mặt của Tư Hải Minh lạnh lùng, giọng nói u ám nguy hiểm: “Tránh nói vấn đề chính sao?”

“Tránh nói vấn đề chính cái gì? Bởi vì tôi ăn nói khó nghe, anh ta tức giận nên nắm tay của tôi!” Đào Anh Thy bất đắc dĩ giơ cánh tay của mình lên, chỉ ngón tay vào: “Đây này. Sau đó tôi không vui đã mắng anh ta, anh trực tiếp hất tay tôi ra rồi rời đi. Vậy được chưa?”

“Em cảm thấy được chưa?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh lạnh lùng.

Đào Anh Thy mím môi, không biết làm sao: “Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào? Anh không vui, vậy thì chặt đứt tay của tôi đi, được chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play