Nhưng mà Tư Hải Minh đang nướng thịt bên cạnh lại có hơi không tưởng tượng được!

Áo khoác tây trang tùy tiện treo trên lưng ghế, anh mặc áo sơ mi màu đen, ống tay áo kéo lên, chỉ cần nhìn thấy đường cong rắn chắc nơi tay kia cũng biết người này sẽ có dáng người gợi cảm thế nào.

Đường đường là người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân, vậy mà lại đứng đây nướng BBQ, ai tin chứ?

Tâm mắt Đào Anh Thy hơi hốt hoảng, nhìn thấy vệ sĩ và người giúp việc cách đó không đang đi đến, từng người bưng một phần đồ ăn, cung kính để trên bàn, mở nắp ra làm mùi đồ ăn tỏa ra khắp nơi.

Còn có đồ uống hoa quả tự pha và rượu ướp lạnh của Tư Hải Minh.

Bữa thịt nướng đơn giản lập tức trở nên cao cấp Cảm giác đói bụng càng rõ ràng hơn

Có âm thanh nào đó truyền vào lỗ tai, điện thoại của Tư Hải Minh trong túi áo tây trang bên cạnh đang vang lên. “Nghe di Hai tay Tư Hải Minh đang bệnh.

Cô nghe sao? Đào Anh Thy móc điện thoại trong ti áo tây trang ra, nhìn thấy là của biệt thự Minh Uyển thì bắt máy “Alo?

La. Co Đào sao? Giong của Bảo Điển.

Là tôi ” Đào Anh Thy tô mô nhìn Tư Hải Minh.

“Có chuyện gì muốn tôi chuyển lời sao? Hay để anh ấy nghe nhé?”

Bào Điển không thế tưởng được có chuyện gi mà lại khiến cậu Hải Minh không nghe điện thoại: Là thế này, buổi chiều tôi đã nói chuyện bọn nhí muốn chạy ra khỏi trường học với cậu Hải Minh rồi, để bọn nhó trực tiếp nói chuyện với ngài Hải Minh cũng tốt

Còn chưa nói xong đã nghe được giọng nói ru rít muốn nghe điện thoại của sáu bé con.

Đào Anh Thy sửng sốt, chuyện gi thế? Lại muốn chạy ra khỏi trường học sao? Sáu bé con không quan tâm đến lời nói của cô à!

Bởi vì rất muốn đến đài truyền hình tìm cô sao? Trang lông cô không khôi chua xót.

“Anh dùng điện thoại gọi video trực tiếp đi vào Anh Thy tự mình quyết định, dù sao Tư Hải Minh cũng tự mình bảo cô nghe điện thoại màu

Bào Điển cũng không nói có nên được ngài Hải Minh cho phép không, trực tiếp nghe theo, dùng điện thoại call video.

Dù sao báo ông ta từ chối sáu bé con đáng yêu

như vậy, thật sự không đành lòng Dù sao lúc nào ông ta cũng phải đầu hàng Video được gọi tới, Đào Anh Thy chấp nhận, trong màn hình phóng đại khuôn mặt Báo Nam, điện thoại dường như dán luôn trên mặt.

Chỉ thấy cái mũi và cái miệng nhó nhán, Đào Anh Thy cảm thấy cực kỳ đáng yêu, trong mát ngập tràn ý cười.

“Oa oa muốn xem!”

“Oa muốn nhìn!”

“Cho em xem!”

“Ba ba!”

“Em muốn thấy ba ba!”

“Ba ơi!”

Sáu bé con nhanh chóng chen lấn trong màn hình.

Bào Điển dạy bọn nhóc: “Điện thoại cầm xa một chút là có thể nhìn thấy ba rồi.”

Màn hình kéo ra sau cho đến khi sáu bé con đều lọt vào ống kính.

Lúc nhìn thấy người trong video là ai, sáu bé con sửng sốt một chút, ngay sau đó mới phản ứng lại, lần

lượt gọi:

“Me!”

“Mẹ mẹ!”

“Mẹ!”

“Me!”

“Em nhìn thấy mẹ!”

“Me!”

Đào Anh Thy cười: “Là mẹ đây, đã ăn com chưa?” “Ăn rồi mà!” Sáu bé con nhanh chóng trả lời.

Khuôn mặt của Bảo Vỹ để sát vào, đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy, có vẻ nghi ngờ: “Mẹ, con gọi điện thoại cho ba mà, sao lại nhìn thấy mẹ thế!”

Đào Anh Thy vừa muốn giải thích, Tư Hải Minh phía sau màn hình đã bưng đĩa thịt nướng lướt qua, ngồi xuống bên cạnh cô.

“O. Oa nhìn thấy ba tồi!” Bảo Nam kích động,

ngón tay chỉ vào màn hình. “Ba và mẹ ở cùng nhau đấy!” Bảo Long phát hiện ra điều gì đó.

“Cùng nhau..” Đôi mắt của Bảo My trông mong nhìn ba mẹ trong video, rất muốn đi…

“Ừm! Ba mẹ, cháo!” Bảo An dùng sức gật đầu.

“Ba muốn dẫn mẹ đi làm chuyện gì đó!” Bảo Hân vui vẻ nói, quơ quơ hai bên bím tóc.

Tư Hải Minh nói: “Tối hôm nay không quay về.”

Bảo Nam vừa nghe thì không đồng ý: “Oa muốn tìm mẹ cơ! Ba dẫn mẹ đi mà không dẫn con đi chơi!”

Đào Anh Thy cười gượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play