Tư Hải Minh ôm cô, anh hét lớn: “Nhanh lên!” “Da rõ.” Dây thần của kinh người lái xe bị kéo căng đến cực hạn.
Lúc Chương Vĩ chạy đến bệnh viện thì Tư Hải Mình đang ngồi bên ngoài trên ghế đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, bên cạnh là bác sĩ đang xử lí vết thương trên tay và vai anh,
Áo vest được vệ sĩ cầm trên tay, áo sơ mi đen được kéo xuống lộ ra bả vai rắn chắc với vết thương nặng.
Khi khâu vết thương, Tư Hải Minh như người mất cảm giác không để lộ chút vẻ mặt khác lạ, chỉ là cả người anh luôn trong trạng thái cứng đơ, đầu cúi thấp như một con thú bị nhốt.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng chứng tỏ Đào Anh Thy còn cấp cứu bên trong.
Chương Vĩ nhận được điện thoại của ngài Hải Minh bảo anh ta điều tra camera giám sát tại hiện
trưởng để biết chuyện gì đã xảy ra. Giọng nói của ngài Hải Minh bên trong điện thoại rất gấp gáp và khấn trương. Chỉ khi liên quan đến Đào Anh Thy, anh ấy mới như vậy.
“Thưa ngài Hải Minh, là Tư Triều Vũ.” Chương Vĩ hơi kiêng dè sắc mặt của Tư Hải Minh, anh ta ngừng một chút mới nói tiếp: “Ở tiệm sách, Tư Triều Vũ cưỡng ép cô Đào Anh Thy, may mắn cô ấy thoát được lên xe nhưng lại bị Tư Triều Vũ lái xe bám theo rồi đụng xe nên mới tạo thành tai nạn như ngài thấy. Bây giờ, Tư Triều Vũ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.”
Cặp mắt rét lạnh mang theo sát ý của Tư Hải Mình khẽ chuyển động, anh lên tiếng: “Ông ta vẫn còn mặt mũi để cứu sống à?”
“Vâng … Ông ta đáng chết… Đèn phòng phẫu thuật tắt rồi kìa ngài Hải Minh” Vẻ mặt của Chương Vĩ thay đổi.
Cơ thể của Tư Hải Minh chấn động, anh nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.
Hạ Khiết Mai tháo khẩu trang, cô đi đến trước mặt
Tư Hải Minh báo cáo kết quả như anh mong muốn: “Yên tâm đi, cô ấy chỉ bị thương ngoài da, não cũng bị chấn động nhẹ. Quan sát hai ngày mà không có việc gì thì có thể xuất viện.” Cơ thể Tư Hải Minh cứng đờ từ nãy, bây giờ đã có thể thả lỏng, tay không bị thương run rẩy nhẹ, còn mắt anh phiếm hồng.
“Tránh ra.” Tư Hải Minh mở miệng, giọng anh đã khàn nhiều. Bác sĩ và y tá cúi đầu tránh sang một bên.
Tư Hải Minh lại khôi phục dáng vẻ ngày thường, anh kéo áo sơ mi che lại vết thương nơi bả vai rồi gài từng cúc một.
Bầu không khí bị đè nén khiến mọi người thở cũng không dám thở.
“Chương Vĩ” Tư Hải Minh gọi.
“Dạ.”
“Để cho người mình xử lí tuyến đường nhánh lẫn tuyến đường chính.”
Chương Vĩ sửng sốt rồi nhanh chóng đáp: “Vâng a.”
“Về phần Tư Triều Vũ.” Tư Hải Minh giương đôi mắt thị huyết nhìn.
“Nếu không có Tư Triều Vũ thì việc hạ Liêu Ninh sẽ có chút khó khăn.” Chương Vĩ chưa nói xong thì điện thoại trên người vang lên. Anh ta lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi và nghe, không biết bên kia nói gì. Cúp máy, Chương Vĩ nói: “Thưa ngài Hải Minh, bác sĩ nói Tư Triều Vũ, không thể xác định khi nào tỉnh lại.
“Vậy thì chờ đến lúc ông ta tỉnh dậy, tôi sẽ để cho ông ta hối hận về việc mình tỉnh lại.” Mắt của Tư Hải Minh tràn ngập sự lạnh lùng lẫn hung ác.
Chương Vĩ không nói thêm, ngài Hải Minh muốn giết Tư Triều Vũ chính là đã đả kích Liêu Ninh.
Liêu Ninh vốn là mẹ của cô Đào Anh Thy, anh ta hiểu rõ cửa ải này sẽ không dễ dàng vượt qua.
Đào Anh Thy không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mắt còn chưa mở đã bị mùi thuốc sát trùng kích thích khứu giác. Trần nhà màu xanh trắng xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Hình như cô… không chết.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi hôn mê, bị cái tên Tư Triều Vũ thần kinh lái xe đâm trúng, mình không chết ông ta sẽ không tha.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tư Viễn Hằng quyết tâm chia tay.
Nếu không chia tay, có lẽ cô đã bị tên Tư Triều Vũ có tâm lí vặn vẹo kia giết chết.
Không thể tin được dưới tình huống mò kim đáy biển đó, Tư Viễn Hằng có thể bảo vệ cô an toàn.
“Ưm.” Đầu cô truyền tới cảm giác đau đớn, theo bản năng cô đưa tay đỡ trán.
Tay còn chưa chạm đến trán đã được một bàn tay to lớn nắm lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT