Bảo Long không đi qua được bên đó nên năm sụp xuống, cơ thể mũm mĩm bò vào bên trong.
“„* Đào Anh Thy đi qua đó: “Bảo Long, con tìm cái gì vậy?”
Bảo Long bò qua lùm cây, nhìn thấy quả bóng thì đôi mắt sáng bừng lên. Cậu bé tiến lên trước ôm lấy quả bóng rồi đứng lên, hai cánh tay ngắn bé chỉ có thể ôm được nửa quả bóng.
Cậu bé vui vẻ nói: “Mẹ ơi, com tìm thấy quả bóng rồi” “Bảo Long giỏi quá đi!” Đào Anh Thy khen ngợi cậu bé.
Quản gia Bào Điển đi đến chỗ họ: “Cô Anh Thy, cậu Hải Minh gọi cô qua đó” Đào Anh Thy hơi sững lại: “Có chuyện gì sao?” “Cậu Hải Minh không nói, cậu ấy đang đợi cô ở phòng ăn”
Phòng ăn? Tư Hải Minh gọi cô, cô không thể không đi Đào Anh Thy đi vào trong phòng khách rồi đi thẳng đến nhà ăn. Cô nhìn thấy Tư Hải Minh đang yên lặng ngồi đợi mình trên ghế chủ nên bèn đi qua đó với vẻ không hiểu: “Tôi đang chơi với các con, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lẽ nào là vì chơi đùa với các con lâu quá sao? Quả thật hơi lâu một chút, sau khi ăn xong cô và các con chơi với nhau hơn hai tiếng đồng hồ rồi…
Tư Hải Minh ngước mắt lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thăm thẩm: “Tôi vẫn chưa ăn no, em nấu mì tôm cho tôi” “”
Đào Anh Thy ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, sau đó hỏi: “Mì tôm à? Để tôi đi vào bếp xem xem” Khi đi đến phòng bếp, cô thầm nghĩ. Đầu bếp trong biệt thự Minh Uyển này anh không dùng mà lại đi tìm tôi để nấu mì gói?
Đi vào trong phòng bếp, cô nhìn thấy đầu bếp đang ở bên trong thì vội vàng hỏi: “Có mì gói không?” “Có ạ” Đầu bếp mở ngăn tủ ra, nhìn thấy đống mì gói được xếp ngăn nắp gọn gàng ở trong đó.
Trong đầu Đào Anh Thy nảy ra rất nhiều dấu chấm hỏi. Cô đã đến biệt thự Minh Uyển nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng ăn các.
loại đồ ăn như mì chứ đừng nói chỉ là mì gói.
“Đống mì gói này là lần trước cậu Hải Minh yêu cầu chuẩn bị, sau khi mua xong thì đặt ở trong này không hề động đến. Tôi cũng không biết cậu Hải Minh muốn ăn mì từ bao giờ, hóa ra là chuẩn bị cho cô Anh Thy”.’ Vẻ mặt của Anh Thy rất khó nói lên lời.
Chuẩn bị mì gói cho cô? Lẽ nào Tư Hải Minh cho rằng cô sẽ đến biệt thự Minh Uyển sao? Lẽ nào chạy từ trường học của sáu đứa con đến đây là kế hoạch của anh sao? Trong đầu cô lóe lên chỗ khác thường vào buổi chiều.
Khi chạy từ trong trường của các con đến đài truyền hình của cô dù thế nào cũng phải mất hơn nửa tiếng. Trong khoảng thời gian này, trường học không thông báo cho Tư Hải.
Minh sao? Với bản lĩnh một tay che trời của Tư Hải Minh, tìm sáu đứa con của mình là chuyện vô cùng dễ dàng.
Anh cần gì phải đợi ba tiếng sau mới xuất hiện ở đài truyền hình? Đào Anh Thy cố gắng phân tích sự nghi ngờ trong đầu mình. Không, không, không, sao có thể như vậy được?
Chuyện này liên quan đến sự an toàn của sáu đứa trẻ, Tư hải Minh vẫn có chút tính người mà. Không nên suy nghĩ như vậy! Nhưng tại sao Tư Hải Minh lại đến đài truyền hình muộn như vậy…
“Cô Anh Thy?” Đào Anh Thy định thần lại, đầu bếp đang nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Cô Anh Thy, cô không sao chứ?” “Tôi không sao, tôi không sao!” “Cô muốn nấu mấy gói?” Đầu bếp chuẩn bị bật bếp lửa.
“Anh đi ra ngoài đi, tôi làm được rồi” Đào Anh Thy nói.
Người đầu bếp trở nên luống cuống: “Đây là công việc của tôi, như vậy không được hay cho lắm đâu” Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, hiểu tại sao anh ta lại hoảng sợ như vậy. Cô nở nụ cười rồi nói: “Tôi không có cướp mất công việc của anh đâu, tôi muốn đích thân nấu mì cho anh ấy” Người đầu bếp đó hiểu ra: “Được rồi” Nói rồi anh ta đi ra ngoài.
Đào Anh Thy không hề muốn nấu cho Tư Hải Minh, nhưng cô cũng không dám làm trái lại mệnh lệnh của anh.
Mấy phút sau, mì đã nấu ở trong nồi, hương thơm bay ngào ngạt.
Đào Anh Thy chóp chép miệng. Trong bữa cơm tối cô chỉ để ý đến bọn trẻ, cho nên cô cũng không ăn được gì nhiều.
Dù thế nào nấu một gói là nấu mà nấu hai gói cũng là nấu, vậy thì cứ nấu hai gói đi! Đào Anh Thy lại lấy thêm một gói mì ra, đến lúc đó cô cũng có thể ăn mà! Cô lại nấu mì lên giống như lần trước, còn trần hai quả trứng gà. Người hầu đến bưng bát mì ra trước bàn trong phòng ăn giúp cô.
Đào Anh Thy ngồi xuống bàn, nhận ra trên bàn không chỉ có mì gói mà còn có dưa chua và thịt quay.
Ặc.. Chuẩn bị cũng rất chu đáo đấy! “Tôi ăn cùng với anh, đủ tình nghĩa chưa?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, sau đó cầm đôi đũa lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT