Điều quan trọng là Đào Hải Trạch không chỉ xem video mà còn làm mấy việc thỏa mãn ham muốn của chính mình.
Cho dù Đào Anh Thy bịt tai lại thế nào thì vẫn có những âm thanh yếu ớt vọng tới, khiến cô chỉ hận không thể dùng tay chọc thủng màng nhĩ, để không phải nghe những âm thanh này.
Khi Đào Hải Trạch đang say sưa xem, có tiếng người bên ngoài đang gọi ông ta. Đó là giọng của Xa Huệ Anh: “Hải Trạch? Hải Trạch?” Đào Hải Trạch hoảng hốt, vội vàng rút USB đang gắn trong máy tính cho vào túi quân ngủ, mở đại một file thông tin công ty ra.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, Xa Huệ Anh bước vào, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào từng hành động của Đào Hải Trạch, bước đến gần ông: “Ông làm gì ở đây mà không ngủ?” Ánh mắt bà ta rơi trên màn hình máy tính.
Đào Hải Trạch chỉ vào tài liệu trên màn hình, bộ dạng có chút mệt mỏi, nói: “Tỉnh lại không ngủ được, qua đây xem một ít tài liệu. Công ty không phải vừa mới mở sao? Một số hợp đồng cũng nên xem lại” “Ông thực sự đến đây để làm việc sao?” Xa Huệ Anh rõ ràng hơi nghi ngờ.
“Bà xem bà đi, tôi còn có thể làm gì nếu không đến làm việc chứ hả?” Đào Hải Trạch cười bất lực.
Xa Huệ Anh đúng thật là nghi ngờ ông ta. Mặc dù trước đó bà ta cũng có nghi ngờ Đào Hải Trạch, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, trong lòng vẫn sẵn sàng tin ông ta.
Cho đến khi bà chủ nhà xuất hiện, bà ta liên có đủ loại lý do không tin tưởng vào Đào Hải Trạch.
Kể cả khi Đào Hải Trạch bảo đảm, thê non hẹn biển, tất cả tiên bạc đều đưa cho bà ta giữ, nhưng bóng ma tâm lý làm sao có thể tan biến dễ dàng như vậy? “Đưa điện thoại ra đây.” Xa Huệ Anh nói.
“Điện thoại của tôi để ở trong phòng!” Đào Hải Trạch nói, đứng dậy choàng tay qua vai bà ta: “Bà thực sự không thể thiếu tôi một ngày sao?
Ngủ không được đi làm việc bà cũng có cảm giác không an toàn. Đi, tôi đi ngủ cùng bà” Không có điện thoại di động, có nghĩa là Đào Hải Trạch không gọi điện cho con hồ ly tỉnh nào sau lưng bà ta, xem như tin tưởng ông ta.
Hai người nhau rời khỏi phòng làm việc.
Khi đèn tắt, dây thần kinh đang căng cứng của Đào Anh Thy trong bóng tối cũng được thả lỏng, cô có thể thở bình thường được rồi.
Làm cô sợ chết khiếp! Sự xuất hiện của Đào Hải Trạch đã khiến cô sợ đến không dám thở mạnh, lại còn thêm một Xa Huệ Anh nữa.
Nghĩ lại, Xa Huệ Anh cũng thật đáng buồn, đi tìm Đào Hải Trạch gì đó, nghỉ ngờ cả ngày cũng không ngại mệt.
Đào Hải Trạch lúc trẻ trông rất phong độ, nay mới ngoài bốn mươi, nhưng ông ta chăm chút cách ăn mặc nên nói bốn mươi cũng khó có người tin.
Chỉ nhìn bên ngoài chứ không nhìn bên trong thì hạnh phúc một thời, xui xẻo cả đời.
Xa Huệ Anh là người thuộc tuýp người như vậy.
Đào Anh Thy bật đèn điện thoại, lần mò lại máy tính một lần nữa.
Lần này cô không cần phải lo lắng rằng Đào Hải Trạch sẽ quay lại.
Xa Huệ Anh đã giữ ông ta, ông ta sẽ không đủ thời gian và dũng khí để làm vậy tiếp.
Đào Anh Thy bật máy tính lên tìm lại nhưng vẫn không thấy.
Thật lạ, rõ ràng Đào Hải Trạch vừa xem qua…
Ánh mắt cô quét qua giá sách.
Cô nhớ rằng sau khi Đào Hải Trạch vào phòng, việc đầu tiên ông ta làm trước khi đi tới bàn làm việc, chính là lại giá sách.
Lúc đầu cô nghĩ Đào Hải Trạch chỉ là lại tìm sách, nhưng bây giờ có vẻ không phải vậy.
Đào Anh Thy đứng dậy đi đến giá sách, nơi đó rõ ràng có người động qua…
€ô suy nghĩ một lát liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Video của Đào Hải Trạch không được lưu trên điện thoại hay máy tính mà là trên USB.
Giấu USB trong sách, thần không biết quỷ không hay.
Rõ ràng ông ta đã không đặt trở lại vị trí cũ trong sách, chỉ có thể nói Xa Huệ Anh đột ngột xuất hiện khiến Đào Hải Trạch không kịp để lại mà chỉ có thể giấu ở trên người, bị ông ta mang về phòng.
Đào Anh Thy liếc nhìn giá sách, tự hỏi liệu Đào Hải Trạch có đặt USB lại chỗ cũ hay không.
Mà kể cả khi ông ta không đặt nó trở lại vị trí cũ, bây giờ cô đã biết video được giấu ở đâu và nếu đã có mục tiêu sẽ dễ dàng tìm thấy hơn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT