Mỗi ngày gọi cho Tư Hải Minh một lân? Nói thật, gọi điện thoại không khó, chỉ cân mặt dày thôi.

Nhưng lỡ anh ta thật sự nghe máy thì cô sẽ nói gì?

Thỏa hiệp mà dọn vào biệt thự Minh Uyển sao? Đào Anh Thy biết trước khi dì Hà xảy ra chuyện, cô cũng từng nghĩ vậy, coi như là đi theo sáu đứa bé.

Nhưng sau này cô đã từ bỏ ý nghĩ đó. Cô không thể nguôi ngoai mối hận trong lòng.

Đêm khuya tỉnh dậy, cô vẫn nghĩ tới cảnh tượng dì Hà chết thảm. Cho nên cô dứt khoát không đến gân Tư Hải Minh…

Còn việc kêu Tư Hải Minh chủ trì cắt băng, sao cô có thể đi tìm anh ta? Hơn nữa Tư Hải Minh cũng không để ý tới cô. Nếu để ý thì sao không gọi cho cô?

Đào Anh Thy không buồn ngủ, nằm trên giường ôm gối, không có mùi sữa. Lúc này chắc sáu đứa bé đang ngủ với Tư Hải Minh…

Trên bàn cơm sáng, Đào Hải Trạch lại bắt đầu hỏi: “Anh Anh, Tư Hải Minh gọi lại cho con chưa?” Ánh mắt Đào Sơ Tâm khẽ thay đổi.

“Rôi, không rảnh. Nói sau này có chuyện thì báo trước.” Đào Anh Thy vừa ăn vừa nói.

Sắc mặt Đào Sơ Tâm khôi phục như thường, có vẻ không muốn Tư Hải Minh đồng ý chủ trì nghi thức cắt băng.

“Xem ra cậu ta cũng không quan tâm con.” Xa Huệ Anh nói móc.

Đào Anh Thy không sợ Đào Hải Trạch sẽ xem điện thoại của mình.

Trải qua chuyện tối qua, ông ta cũng phải biết điều. Đào Hải Trạch nhăn mặt, mặc dù không thoải mái, nhưng không nói gì thêm: “Thôi, không tới thì không tới. Hôm nay con đi đi.”

Đào Anh Thy từ chối: “Hôm nay tôi đi làm, không rảnh

” Đào Hải Trạch không thuyết phục: “Được rồi, nhưng buổi tối con phải dự tiệc chúc mừng đấy” Đ

ào Anh Thy không đáp lời. Kêu cô tham gia cắt băng chẳng phải là muốn lôi kéo Tư Hải Minh hay sao?

Bây giờ Tư Hải Minh không đi, cả nhà Đào Hải Trạch còn ước gì cô đừng xuất hiện ấy chứ. Còn liên hoan buổi tối, Đào Anh Thy cho rằng Đào Hải Trạch chỉ có lệ mình nên không để bụng.

Không ngờ làm việc xong, Đào Anh Thy vừa vào văn phòng thì nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch.

“Ăn mừng ở quán bar? Tôi không đi” “Tại sao không đi? Đều là người trong nhà đi ra thả lỏng thôi, con tới đi” Đào Hải Trạch vẫn kiên trì.

Đào Anh Thy không tin lời Đào Hải Trạch.

Người nhà thả lỏng thì tại sao phải kêu cô?

Cả nhà họ chỉ coi cô là ván cầu, chờ đạt được mục đích thì có thể hủy bỏ. Chắc chắn còn có người khác. Vậy thì cô nên xuất hiện, trở thành ván cầu cho họ.

Cũng được, cô muốn đi xem thử.

Biết người biết ta, rút cầu khi nào còn phải do cô quyết định.

“Biết rồi, lúc đó tôi sẽ tới” Đào Anh Thy đồng ý.

Sau đó, Đào Anh Thy nghĩ tới một vấn đề. Đi quán bar?

Đào Anh Thy nhớ hình như mình đã bị viết vào sổ đen của các quán bar ở thủ đô rồi mà? Còn vào được không?

Không đúng, loại người đầy hư vinh như Đào Hải Trạch thì chắc chắn sẽ tìm quán bar cao cấp nhất để thể hiện, vậy thì sẽ tới quán bar của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy ở đài truyền hình làm việc, mãi đến chính giờ Đào Hải Trạch gọi điện thoại tới thúc giục, cô mới rời đi. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, Đào Hải Trạch đã chọn quán bar đốt tiền đó.

Đào Anh Thy đến trước cửa, đi vào quán bar, không có ai ngăn cản cô. Bảo vệ vừa thấy cô thì lập tức nói vào bộ đàm đeo trên tai: “Cô Anh Thy đã đến, chú ý chút.”

“Đã biết” Bộ đàm này được kết nối với tất cả nhân viên trong quán bar. Chỉ cần nói như thế, những người khác đương nhiên đều biết tin.

Sau khi bước vào bên trong, Đào Anh Thy nhìn bảo vệ ở cách đó không xa. Có phải cô vừa đặt chân vào đây, bên Tư Hải Minh đã nhận được tin tức không nhỉ? Hay là vẫn làm lơ cô? Chắc là thế, dù gì bây giờ cô cũng đang chiến tranh lạnh với Tư Hải Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play