Đào Anh Thy nói rồi muốn đóng sâm cửa, lại bị Đào Hải Trạch ngăn cản: “Khoan đã Anh Anh, là lỗi của ba, lân sau ba sẽ không nghi ngờ con nữa, hoàn toàn tin tưởng con, được chưa?”

“Tốt nhất là thế, nếu còn lần sau thì tôi sẽ thật sự có lệ ông đấy.” Đào Anh Thy hờ hững nói.

“Được rồi, con ngủ sớm đi. Chắc Tư Hải Minh đang bận, thấy con gọi tới thì sẽ gọi lại cho con thôi. Ba chờ tin tốt lành của con” Đào Anh Thy không muốn nói chuyện với ông ta, trực tiếp không khách khí đóng sâm cửa. Sau đó cô lại lên giường, thả lỏng thân thể.

May mà Tư Hải Minh không bắt máy. Chẳng qua Tư Hải Minh thật sự không mang theo điện thoại sao? Chuyện này không có gì đáng hoài nghi.

Đơn giản là hai tình huống, thứ nhất là không mang theo điện thoại, lát nữa sẽ bị Tư Hải Minh nhìn thấy, không biết anh ta sẽ xử lý cuộc gọi nhỡ thế nào. Thứ hai là mang theo điện thoại, nhưng lại làm lơ cuộc gọi của cô.

Trong thư phòng biệt thự Minh Uyển, Tư Hải Minh ngôi trên ghế đen sau bàn làm việc, ngón tay thô ráp vuốt ve mặt kính đồng hồ, khí chất thâm sâu khó lường.

Chương Vĩ ngồi trên sofa, câm văn kiện báo cáo công việc, quan sát sắc mặt Tư Hải Minh, đây là sâu không lường được hay là đang mất hồn mất vía? Vừa rôi điện thoại trên bàn cứ rung lên, giống như tâm tư khó đoán của anh Hải Minh.

Khi điện thoại rung lên, Tư Hải Minh đưa mắt nhìn màn hình khoảng ba giây mới thu hồi tâm mắt, mặc cho điện thoại rung đến khi kết thúc. Từ sự thay đổi không khí, Chương Vĩ có thể đoán được người gọi điện thoại là ai. Ngài Hải Minh không nghe máy, nhưng tâm tư lại bay đi…

Ngay khi Chương Vĩ vừa báo cáo vừa suy nghĩ thì cửa thư phòng đã bị đụng mở, sáu đứa bé chạy vào. Lần này sáu đứa bé không mặc áo ngủ kiểu nhỏ mà mặc đồ nhủ động vật, đội mũ trùm, trên đầu là tai động vật, không phải mèo thì là chó, hoặc là tai gấu trúc, trông rất đáng yêu. Chương Vĩ bình tỉnh lại, đáng yêu quá không chịu nổi.

“Ai cho các con vào phòng?” Tư Hải Minh bị cắt ngang công việc, uy nghiêm hỏi.

Sáu đứa bé không nhìn sắc mặt khó coi của cha mình, chạy đến trước mặt anh, Bảo Nam thậm chí còn trèo lên người anh, Bảo Long ôm đùi cố trèo lên, sau đó bị ngã lăn quay trên mặt đất.

Tư Hải Minh nhấc Bảo Nam lên: “Con muốn trèo lên đầu ba hả?”

Bảo Nam vung chân, điên cuồng giấy dụa: “Con muốn mẹ! Mẹ lại không tới!”

Tư Hải Minh lạnh mặt: “Câm miệng!” “Oal Con muốn mẹ! Ba ngu ngốc!” Bảo Nam quấy khóc.

Tư Hải Minh cau mày. Bảo Hân chạy đến trước mặt Chương Vĩ: “Vĩ Vĩ, chú biết mẹ cháu đang làm gì không?”

Bảo An và Bảo My cũng chạy tới, đôi mắt ầng ậng nước nhìn Chương Vĩ. Sắc mặt Chương Vĩ nghiêm cẩn như lúc báo cáo công việc: “Đào Anh Thy đang làm việc, các cháu còn nhỏ mà đã vất vả thế này, nếu Đào Anh Thy biết các cháu nhớ cô ấy thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Nhưng mẹ các cháu không có nhà thì đã có ba, ngài Hải Minh hoàn toàn có thể chăm sóc các cháu!”

Bọn trẻ khó hiểu nhìn Chương Vĩ.

“Giờ này các cháu nên đi ngủ.

Hay là để mai lại nói?” Chương Vĩ hỏi.

Bảo Nam bị bỏ xuống dưới, nhìn Tư Hải Minh kêu to: “Không ngủ! Không ngủ! Bọn con muốn mẹt” Tư Hải Minh nhíu mày, nhẫn nại nhìn Bảo Nam kêu gào.

Bảo Long: “Muốn mẹ” Bảo My hít mũi: “Mẹ…”

Bảo Hân hỏi: “Ba ơi, mẹ làm việc ở đâu? Bọn con có thể đi tìm mẹ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play