Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh cãi cọ mãi đến khi trong phòng đóng cửa lại mới yên tĩnh. Cho dù sau này làm hòa, trong lòng Xa Huệ Anh vẫn như bị gai đâm.

Đêm yên tĩnh, Đào Anh Thy lét lút rời khỏi phòng, xuống thư phòng dưới tâng một. Đào Hải Trạch sẽ không giữ video trong di động, rất có khả năng ông ta đang giấu trong máy tính.

Biệt thự rất yên tĩnh, người hâu đều đi ngủ. Đào Anh Thy rón rét mò tới thư phòng. Cửa không khóa. Cô mở cửa, lẻn vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng tối như mực.

Cô không bật đèn mà soi bằng đèn pin điện thoại. Một chiếc laptop đặt trên bàn. Cô mở laptop, có mật khẩu. Cô cũng không bất ngờ, dù gì cũng chứa toàn những thứ dơ bẩn.

Tới bây giờ cô chỉ thấy một người không cài mật khẩu máu tính, đó chính là Tư Hải Minh. Muốn tìm được mật khẩu thì phải dùng cách đặc thù…

Cô đang suy tư nhìn quanh thư phòng thì bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Đào Anh Thy vội mở ra một khe cửa, tiếng động cơ ô tô, ánh đèn lóe lên. Ai vê nhà vậy?

Đúng rồi, cô quên mất một người, Đào Hải Hùng. Anh ta đang định lên lâu thì nhạy bén dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khánh cách đó không xa.

“Ai ở đó?” Đào Anh Thy quay lại, tay còn cầm ly, hình như đi rót nước uống.

Thấy cô, ánh mắt Đào Hải Hùng chán ghét, không kinh ngạc khi thấy Đào Anh Thy ở nhà, chứng minh anh ta đã sớm biết Đào Anh Thy sẽ dọn qua đây.

“Cô làm gì?” “Uống nước.” Đào Anh Thy giơ ly nước lên, vẻ mặt bình thản: “Tôi khát nước nên xuống dưới rót chút nước uống” Đào Hải Hùng khinh miệt nhìn cô, thái độ ngạo mạn của một cậu ấm: “Có thể uống nước, nhưng làm tôi ngứa mắt là lỗi của cô” Đào Anh Thy lắc lư ly nước: “Anh nói kiểu đó khiến nước cũng cảm thấy mình toàn nghiệp chướng.

Nhưng tôi nhớ kỹ, lân sau tôi sẽ kêu ba lắp máy lọc nước trong phòng cho tôi.” Nói xong, cô đặt ly nước xuống, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại.” “Có chuyện gì?” “Người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân cho phép cô dọn tới đây sao?”

“Tôi có thường xuyên ở đây đâu? Thỉnh thoảng cũng sẽ đi biệt thự Minh Uyển”

“Tôi rất tò mò, cô từ nhỏ đã bị Đào Hải Trạch đánh mà vẫn dám vào đây ở, tôi nên nói cô dũng cảm hay ngu xuẩn đây? Hay là cô có mục đích khác?” Đào Hải Hùng nhìn chằm chằm cô như muốn tìm kiếm manh mối.

Đào Anh Thy mỉm cười: “Mục đích gì? Suy cho cùng thì là nhà anh gọi tôi tới đây” Nói xong, cô xoay người lên lầu.

Về trong phòng, Đào Anh Thy ngồi trên giường. May mà cô nhanh chân rời khỏi thư phòng, không thì sẽ bị Đào Hải Hùng phát hiện manh mối.

Nếu Đào Hải Trạch biết cô làm gì thì video sẽ càng khó tìm, hơn nữa còn bị Đào Hải Trạch nghi ngờ mục đích cô chuyển vào đây, sẽ càng thúc giục chuyện khai phá khu Tây Nam. Đào Hải Hùng không phải là thứ tốt lành gì, cũng chẳng có gì lạ, trúc xấu thì sao sinh ra măng đẹp?

Sáng hôm sau, trên bàn cơm chỉ có Đào Hải Trạch và Đào Anh Thy, những người khác đều vắng mặt.

Xa Huệ Anh còn đang chiến tranh lạnh với Đào Hải Trạch, tối qua còn ngủ riêng, bất kể Đào Hải Trạch khép nép dỗ dành như thế nào cũng vô ích, có thể thấy rất bị tổn thương.

Đào Sơ Tâm giữ dáng nên buổi sáng chỉ ăn một quả trứng gà, nhưng điều đó cũng chứng tỏ cô ta làm con gái nên càng thiên vị Xa Huệ Anh.

Đào Hải Hùng chậm rãi bước vào, nhưng không ngồi xuống mà chống tay lên bàn, ra oai với Đào Hải Trạch: “Ông tìm gái gú ở bên ngoài thì ít ra cũng nên che giấu, chứ bại lộ vẻ mặt giả dối thì sẽ mất công lắm đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play