Cô thật sự không còn gì cả…

Bầu không khí dần dần thay đổi, cảm giác áp bách quen thuộc lại xuất hiện sau lưng. Đào Anh Thy không quay đầu lại cũng biết người đến là ai.

“Ba!” Thấy người kia, sáu đứa trẻ vui vẻ kêu lên.

“Anh Hải Minh” Bào Điển gật đầu chào.

Đào Anh Thy rũ mi mắt, bóng người xuất hiện bên cạnh cô. Cô im lặng dùng bữa sáng.

Tư Hải Minh ngồi xuống trước bàn ăn, nét mặt không biểu cảm, càng không nhìn Đào Anh Thy, khí thế rất đáng sợ.

“Con ăn xong rồi!” Bảo Nam giơ muỗng: “Con muốn ăn thêm pudding!” Tư Hải Minh uy nghiêm ra lệnh: “Rót sữa bò cho nó, chuyện như vậy mà còn cân tôi nói hả?”

“Vâng” Bào Điển vội vàng đi rót sữa bò.

Bảo Nam kháng nghị: “Con không muốn uống sữa! Không muốn! Con muốn ăn pudding!” Bào Điển khựng lại, bị Tư Hải Minh liếc nhìn, vội tiếp tục rót sữa.

“Con không muốn uống sữa!” Bảo Nam vung tay hất đổ ly sữa, sữa bò văng tung tóe. Chiếc ly lăn trên bàn, sắp rơi xuống đất, Bào Điển vội vàng đón lấy, mồ hôi lạnh đầy đầu. Đào Anh Thy kinh hãi nhìn sắc mặt khó coi của Tư Hải Minh.

Bảo Nam làm thế khác nào khiêu chiến điểm mấu chốt của Tư Hải Minh? Thức dậy vào khoảng thời gian không nên rời giường, ai biết anh ta có gắt ngủ hay không

! Lại thêm Bảo Nam làm ầm ï vào sáng sớm, chẳng lẽ thằng bé sẽ trở thành ngòi nổ cho anh ta nổi giận? Trước khi Tư Hải Minh lên tiếng, Đào Anh Thy vội nói: “Bảo Nam, con ăn hết bữa sáng trước mặt con đi, sau đó mẹ sẽ cho con thêm pudding, được không?”

“Mẹ, con cũng muốn” Bảo Long giơ thìa.

“Con… Con muốn…” Bảo My.

“Con muốn ăn pudding” Bảo Hân.

“Con muốn ăn!” Bảo Vỹ.

“Pudding ngon!” Bảo An vui vẻ cười.

“Ăn hết bữa sáng rồi sẽ có pudding”” Đào Anh Thy nói.

“Dạ!” Sáu đứa bé đồng thanh đáp.

Cuối cùng cũng yên tĩnh. Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tư Hải Minh sâu không lường được.

Chắc anh ta sẽ không ý kiến gì khi thấy cô làm vậy đâu nhỉ? Dù sao cô cũng phải thật sự dung túng bọn nhỏ. Ăn hết bữa sáng, bọn nó cũng không còn bụng mà ăn pudding tiếp.

Ăn xong bữa sáng, quả nhiên Bảo Nam đã quên chuyện bánh pudding, nhảy xuống ghế ngồi: “Ba, con muốn mang súng đến trường!” “Con muốn mang kiếm!” Bảo Long.

Mấy đứa bé khác trông mong nhìn họ, dường như đều muốn mang theo đồ chơi của mình.

Tư Hải Minh nhìn họ một lát, sau đó gật đầu: “Được.” Đôi mắt bọn trẻ sáng ngời.

“Con muốn tự đi lấy!” Bảo Nam vắt chân lên chạy. Năm đứa bé khác cũng chạy theo, vô cùng đáng yêu.

Có thể mang đồ chơi của mình đến trường mầm non. Trước kia sáu đứa trẻ đều muốn mang, nhưng Đào Anh Thy sợ chúng làm mất nên không cho mang.

Nếu làm mất thì e rằng chúng sẽ khóc nhè… Nhưng cô không nói ra, chỉ cẩn thận nhìn Tư Hải Minh, đứng lên rời khỏi nhà ăn.

Tư Hải Minh không còn tâm tư chú ý tới bữa sáng, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Đào Anh Thy.

Vẫn như trước kia, Đào Anh Thy vẫn ngồi lên xe Tư Hải Minh, cùng đưa sáu đứa bé đến trường. Có sáu đứa bé, không khí trong thùng xe không đến mức đáng sợ như trước kia.

Sáu đứa bé ôm đồ chơi của mình, Bảo Nam cầm súng, Bảo Long cầm kiếm, Bảo Hân ôm gấu trúc, Bảo My ôm mèo bông cỡ lớn, cánh tay nho nhỏ suýt nữa không thể ôm hết con thú bông, Bảo An cầm một cây bút.

“Mẹ, mẹ xem cái này, đẹp không?” Bảo Hân giơ tay lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play