“Đúng” Chương Vĩ nói.

Buổi sáng Đào Anh Thy ghi hình tiết mục, đến trưa mới kết thúc. Vừa xuống sân khấu, Lâm Anh đưa điện thoại cho cô: “Chị Thy, chị có điện thoại.” Đào Anh Thy cũng không sốt ruột. Bởi vì sau khi dì Hà gọi điện thoại cho cô mà không được, cô đã nói với Lâm Anh rằng trừ phi giáo viên trong trường gọi điện thoại, nếu không người khác gọi điện thoại đều không cân quấy rầy cô làm việc.

Trong lòng cô âm thâm bỏ thêm một điều, bao gồm Tư Hải Minh. Dù sao cô không nghe điện thoại của Tư Hải Minh cũng là có thể tha thứ. Anh ta không phải không biết cô đang làm việc.

Nhưng đối với Tư Hải Minh, khả năng anh ta gọi điện thoại tới gân như bằng 0. Tỷ lệ anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô còn cao hơn.

Đào Anh Thy nhận điện thoại, người gọi tới là Đào Hải Trạch. Thấy ông ta, trong lòng cô lại tràn ngập căm hận và ghê tởm. Mới qua một đêm mà đã sốt ruột vậy sao? Cũng tốt, đỡ phải làm tốn thời gian của cô.

Cô trở về văn phòng, gọi điện thoại cho Đào Hải Trạch: “Tôi đang làm việc. Ông tìm tôi có chuyện gì?” “Con có tiết lộ cho Tư Hải Minh chuyện gì không?” “Có” “Cậu ta nói thế nào?”

“Ông muốn nhận lại tôi thì cũng không thể nói thẳng là vì quyền khai phá khu Tây Nam đúng không? Tư Hải Minh không dễ lừa như vậy đâu.

Tôi chỉ vòng vo nói ông muốn nhận lại tôi, anh ta lại nói ông nhận tôi là có mục đích, hỏi ông đã làm gì cho tôi.” Đào Anh Thy hờ hững nói.

“Vậy con trả lời thế nào?” “Tôi nói chỉ cần ông có tâm là được. Tư Hải Minh lòng dạ sâu đậm, hiển nhiên là không tin” Đào Anh Thy bình tĩnh nói.

Bên kia, Đào Hải Trạch im lặng.

“Con có cần gì không? Ba tặng cho con.” Đào Hải Trạch nói.

“Tôi là vợ của Tư Hải Minh, ông cảm thấy có thứ gì khiến tôi để mắt? Chỉ bằng thế này đi, cho tôi ít cố phần của công ty ông, ít ra cũng phải tương đương với con trai con gái của ông, đúng không? Dù sao tôi cũng là con ông mà” Đào Anh Thy nói.

“Chuyện này…” Đào Hải Trạch chân chờ.

“Nếu không được thì thôi, dù sao tới lúc bị Tư Hải Minh phát hiện chúng ta tính kế anh ta, người chết chắc chắn sẽ là ông. Tôi là mẹ của con anh ta, sẽ không bị ảnh hưởng gì” “Con không thể khuyên nhủ cậu ta bán đất cho ba sao?” Đào Hải Trạch hỏi.

“Cho dù là thuyết phục thì ông cũng phải có thành ý chứ? Không thì tại sao anh ta phải cho rằng ông thật lòng với tôi?” Báo Đen gắt giọng: “Ông phải biết rằng nếu ông thật lòng muốn nhận tôi thì Tư Hải Minh chính là con rể ông, nói không chừng ông không cần phải bỏ ra 1500 tỷ ấy chứ.

Ông cần bất cứ tài nguyên nào ở thủ đô chẳng phải là sẽ dễ như trở bàn tay sao? Ông không biết tính toán à?” Đào Hải Trạch không nói lời nào, rõ ràng là không muốn.

“Vợ ông không muốn đúng không? Công ty không phải do ông quyết định chứ gì?” Đào Anh Thy cố ý khích tướng.

“Đương nhiên là do ba quyết định! Nhưng ba cũng phải thương lượng với người trong nhà” “Ông ngẫm lại mà xem, liên hôn trong giới kinh doanh còn ít sao? Chẳng phải đều là vì ích lợi? Chắc ông biết rõ điều này hơn tôi. Ông suy nghĩ cho kỹ đi.” “Ba sẽ suy nghĩ kỹ. Nhưng sao ba thấy con lại lo nghĩ cho ba vậy nhỉ? Ba còn tưởng con sẽ vì chuyện Ngọc Hà mà hận ba” Đào Hải Trạch cũng không ngốc.

Đào Anh Thy biết rõ tính cách cáo già của ông ta, kìm nén phẫn nộ nói: “Ông cảm thấy tôi còn con đường nào khác không? Tôi làm vậy chỉ vì một mục đích, chính là xóa bỏ hết những video kia!

Ông xóa video đi, xem thử tôi còn giúp ông nữa không”

“Ba dùng video đe dọa con đúng là ba sai, nhưng có người làm con tổn thương, ba là cha con thì vẫn sẽ thiên vị con. Đây là bản năng của huyết thống”

Cách nói lấp liếm của ông ta chỉ khiến Đào Anh Thy chán ghét hơn: “Chỉ mong sau khi đạt được mục đích, ông sẽ giữ lời hứa xóa video.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play