“Chẳng lẽ con không tin ba à? Nể tình dì Hà nguyện ý cân nhắc việc khuyên bảo con, con cho ba một cơ hội nhé?”

Đào Anh Thy thật sự không biết sao ông ta có thể nói ra những lời đó, châm chọc: “Cơ hội gì? Muốn khai thác được tài nguyên của khu Tây Nam sao? Được, tôi có thể tìm Tư Hải Minh, bảo anh ấy tặng cho ông”

“Con nói thật chứ?” Đào Hải Trạch kích động, vươn tay tới muốn năm lấy tay Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy phản ứng kịch liệt đứng lên, vẻ mặt tức giận.

“Anh Thy, ba không có ác ý, ba chỉ là vui quá thôi.” Đào Anh Thy hít sâu hai cái mới khiến mình bình tĩnh lại được, có hơi nghiêng đầu nhìn Đào Hải Trạch, hỏi: “Vui lắm nhỉ? Bây giờ tôi có thể cho ông lập tức không vui.

“… Con có ý gì?” “Tôi đúng là có bản lĩnh khiến Tư Hải Minh nghe tôi, nhưng mà tôi thay đổi chủ ý rồi” Đào Anh Thy cười lạnh lùng nhìn vê phía ông ta: “Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục thế nào?” “Anh Thy, sao con có thể đối xử với ba như vậy?” Đào Hải Trạch không thể chấp nhận được.

“Bất ngờ nhỉ? Với tôi mà nói, người ba như ông có cũng được mà không có cũng không sao.

Nếu như không phải vì dì Hà, ông cảm thấy ông sẽ gặp được tôi à? Trước kia có dì Hà làm thuyết khách, bây giờ người mất rôi, dù sao người thân mà tôi quan tâm chỉ có mình dì Hà thôi. Sau này tôi sẽ không gặp ông nữa, cũng sẽ không nhận điện thoại của ông, muốn thò chân vào thành phố này à, ông chết tâm đi!” Đào Anh Thy nói xong liền quay người rời khỏi phòng bao.

“Lời này… nói cũng quá sớm nhỉ?” Giọng điệu của Đào Hải Trạch cũng thay đổi: Cũng như sao mày biết tao không có thứ đồ tốt để đặt chân lên thành phố này?” Đào Anh Thy khẽ người mắt, nhìn về phía cảnh cửa đóng chặt, lại giả vờ như che giấu cảm XÚC.

Còn chưa đợi cô quay người, điện thoại trong túi xách đã vang lên.

Đào Anh Thy sửng sốt một chút, lấy điện thoại di động ra, lúc cô nhìn thấy video trong đó thì cảm giác như bản thân ngừng thở, chỉ có thể há miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, trúng và màn hình điện thoại.

Vội vàng tắt video đi, tay nắm chặt điện thoại, cả người đều phát rum.

Không khống chế được cảm xúc mà ngồi xổm xuống, cô ôm đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Đào Hải Trạch đi vê phía trước một bước, nhìn dáng vẻ suy sụp của Đào Anh Thy, sắc mặt lại không có gì liên quan: “Có lẽ mày sẽ cảm thấy thủ đoạn của tao quá đáng, nhưng mà hết cách rồi, tôi dùng những biện pháp khác đều không được.

Nói tóm lại, đây cũng là do mày ép. Nếu như từ đầu mày chịu đồng ý giúp đỡ tao thì sao sẽ xuất hiện video này chứ? Đối với người khác thì khó như lên trời, nhưng mày thì chỉ cần mở miệng với Tư Hải Minh thôi”

Đào Anh Thy dùng hết sức lực mới hỏi ra câu: “Ông… ông chạm vào dì ấy mấy lần?” “Có hai lần” Đào Hải Trạch không giấu diếm nói thẳng, dù sao cô cũng đã biết rồi.

“Cho nên, bây giờ ông lấy video này ra uy hiếp.

tôi, muốn tôi nói với Tư Hải Minh cho ông quyên khai thác ở khu Tây Nam?” “Đúng, quá dễ mà nhỉ? Chỉ cần tôi có được, video sẽ xóa bỏ hoàn toàn, một tay giao tiền, một †ay giao hàng” Đào Hải Trạch không biết xấu hổ nói.

Đào Anh Thy ngước mặt lên, khuôn mặt nhỏ đong đầy nước mắt.

Tay cô nắm lấy cạnh bàn, cố gắng đứng lên: “Được, tôi giúp ông.” “Thật sao? Anh Thy, ba biết con nhất định sẽ giúp ba mà” Đào Anh Thy cũng không nói gì, mở cửa: “Ông đợi tin của tôi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

“Anh Thy, không ăn cơm sao?” Đào Anh Thy không thèm nghe, rời khỏi nhà hàng Tây.

Đi dọc vỉa hè mà đi mà nước mắt rơi không ngừng.

Cô có tính nói mấy lời gay gắt với Đào Hải Trạch để cho ông cùng đường, muốn bức Đào Hải Trạch nhận đã làm điều gì đáng xấu hổ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play