Cơm nước xong xuôi thì Tư Hải Minh để tài xế lấy xe ra khỏi nhà kho.
Chiếc Rolls-Royce dừng ở bên ngoài, vệ sĩ đã mở cửa ra rồi đứng chờ. Lúc Tư Hải Minh đang chuẩn bị ôm sáu đứa bé lên thì Bảo Nam đưa ra yêu câu, cậu bé nói với vẻ hưng phấn: “Ba ơi, con muốn đi máy bay: Tư Hải Minh im lặng, anh cúi đầu nhìn Bảo Nam với gương mặt không có chút biểu cảm nào.
“Ba ơi, con cũng muốn đi máy bay. Bảo Long nói.
“Muốn đi máy bay: “Ba ơi, đi máy bay là có thể gặp được mẹ nhanh hơn đó.” Bảo Vỹ nói.
“Được không ạ?” Bảo Hân tiếp tục hỏi với vẻ chờ mong.
“Ba ơi” Gương mặt nhỏ nhắn của Bảo An cũng tràn ngập sự kích động.
Bào Điển đứng ở phía sau nghe thế thì nghĩ thâm, cũng không phải là không thể đi máy bay.
Ông ta nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh với sự cẩn thận.
“Đi máy bay. Một lúc sau Tư Hải Minh mới nói.
“Vâng. Vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Sau khi ôm sáu đứa bé lên máy bay trực thăng thì Tư Hải Minh mới ngồi xuống, anh dặn phi công: “Đi vòng thêm một vòng nữa.’ “Vâng.
Máy bay trực thăng cất cánh, bay về phía chỗ Đào Anh Thy đang ở.
Bào Điển nói với Dì Hà ở bên cạnh: “Cậu Hải Minh rất chiêu mấy đứa bé-” “Đúng thế” Dì Hà nói.
Thật ra mỗi lần bà nhìn thấy sáu đứa bé quậy trước mặt Tư Hải Minh thì vẫn rất là lo lắng.
Dù sao nhìn cậu ta không hề giống như một người tốt tính.
Mấy đứa bé có ba có mẹ, bà hi vọng mấy bọn họ được hạnh phúc.
“Di Hà, bây giờ còn sớm, hay là pha ly trà ngồi nhâm nhi?” Bào Điển hỏi.
Dì Hà trả lời: “Được” Bào Điển tự tay pha trà rồi ngồi xuống bàn tròn với Dì Hà.
“Hôm nay Dì Hà đi dạo phố có mua gì không?” Bào Điển hỏi.
“Mua một sợi dây chuyền, do Anh Thy tặng.’ Dì Hà trả lời.
Bà đưa tay sờ lên cổ mình trong vô thức, nhưng lại không sờ được cái gì hết.
Ánh mắt của bà có chút bưồn bã, vẻ mặt cũng trở nên hoảng hốt.
“Không mang à?” Bào Điển hỏi.
“Cất rồi, tôi sợ làm mất.” Ông ta cười cười rồi nói: “Dì Hà rất để ý tới cô Anh Thy nhỉ”
“Đúng thế, từ nhỏ con bé đã khổ rồi. Mặc dù sau này tôi không ở chung với con bé, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc con bé học hành, đi ra nước ngoài, sinh con đều là một thân một mình thì cũng biết là gian khổ tới cỡ nào. Cũng may con bé là một đứa nhỏ kiên cường. Dì Hà nhìn về phía nơi khác, cảm xúc của bà có chút sa sút.
Bào Điển nhìn ánh mắt của bà có chút đau thương thì đột nhiên nghĩ, nếu như Dì Hà biết những gì Đào Anh Thy phải chịu ở Minh Uyển thì có lẽ bà ấy sẽ càng khó chịu hơn.
Nhưng đó là việc của cậu Hải Minh, bọn họ làm người giúp việc chỉ có thể nhìn mà thôi, ông ta cũng sẽ không nói ra.
Hơn nữa Dì Hà rất thương Đào Anh Thy, bà ấy không nên biết thì tốt hơn.
Uống trà xong thì Dì Hà cũng không ngồi đây lâu mà quay về phòng.
Bà ngồi trên giường, tinh thần bắt đầu sụp đổ.
Bà che miệng rồi khóc.
Bà không muốn để cho bất cứ ai nhận ra chuyện xảy ra trên người bà, chuyện khó mà mở miệng đó! Dì Hà sờ lấy khuôn cổ trống không của mình, dây chuyên mà Đào Anh Thy mua cho bà không phải được bà cất đi mà là đã lạc mất trong lúc vật lộn với Đào Hải Trạch rồi.
Bà tìm một vòng nhưng không thấy, cuối cùng chỉ có thể quay về.
Rất có thể đã bị Đào Hải Trạch lấy đi.
Cả đời Dì Hà không kết hôn sinh con, giữ mình trong sạch. Đối với bà mà nói thì sự ám ảnh mà gia đình mang lại đã khiến bà sợ kết hôn, không ngờ lại bị Đào Hải Trạch…
Dì Hà càng nghĩ càng khóc to thêm, cả người bà đều đang phát run lên.
Điện thoại vang lên, bà câm điện thoại thì thấy đó là một dãy số xa lạ. Bà vội vàng ổn định lại cảm xúc của mình rồi bắt máy: “Alo.” “Là tôi đây” Giọng nói buồn nôn vang lên. Dì Hà bắt đầu tức giận mà mắng mỏ.
“Đừng có tức giận như thế. Cho dù thế nào thì tôi cũng thích bà thật lòng, bà bằng lòng ở bên tôi không?” “Không phải ông kết hôn rồi ư?” Dì Hà không biết vì sao ông ta lại nói ra được câu này.
“Đừng để vợ tôi biết là được rồi.” Dì Hà tức tới nỗi run rẩy cả người: “Đào Hải Trạch, sao trên đời này lại có người ghê tởm như ông chứ?” “Đừng nói thế, cho dù có ghê tởm thì cũng đã ngủ với bà rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT