Cặp mày xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ nhíu, ham muốn chiếm hữu của người đàn ông này thật đáng sợ.
“Biết rồi, anh xuống trước đã…
Ưml” Đào Anh Thy định giấy dụa cơ thể, miệng nhỏ lại bị hôn một cách đột ngột không hề báo trước.
Từ trước đến nay Tư Hải Minh chưa bao giờ biết thế nào là hôn lướt qua rồi thôi, mà luôn luôn sử dụng phong cách chiếm hữu rất mạnh mẽ, tràn đây tính xâm lược.
Vào lúc Đào Anh Thy phát hiện ra Tư Hải Minh không được bình thường, cô hoảng sợ: “Anh đi ra đi, còn phải ăn cơm đấy!” Người đàn ông này thật là.
Tư Hải Minh kịp thời thu tay lại, hô hấp nặng nề vô cùng, môi mỏng kê sát vào mặt của Đào Anh Thy: “Đừng lộn xôn, dễ cướp cò đấy.
Nói xong, anh đi xuống giường, khoác lên một tấm áo ngủ, xoay người đi vào phòng tắm.
Cơ thể của Đào Anh Thy bình tĩnh lại, trong đầu rối bời, vô lực tựa trên gối đầu, ánh mắt mờ mịt.
Trong lòng của cô chỉ có Tư Hải Minh, cả những chuyện đó mà cô cũng nói ra được…
Nếu không nói như vậy thì có thể vượt qua cửa ải này của Tư Hải Minh không? Một người tuyệt tình như anh.
Có phải chuyện này đã nói rõ ràng rằng Tư Hải Minh thật sự tin tưởng lời cô nói? Dù có tin hay không, bây giờ làm yên lòng Tư Hải Minh là được rồi.
Tư Hải Minh thật sự là ma quỷ! Đào Anh Thy đột nhiên nhớ ra cơ thể dưới chăn của mình không có mảnh vải che thân, thừa dịp Tư Hải Minh đi vào phòng tắm, bận rộn tìm đồ mặc.
Không tìm thấy trang phục của cô ở trong phòng.
Nhớ lại chuyện tối qua, hẳn quân áo ở ngay cửa ra vào.
Đã bị xé toang, nếu có tìm tới chắc cũng không thể nào che kín cơ thể nữa.
Đào Anh Thy dùng chăn mần bọc lại mình, bước đi từ trên giường xuống.
Hai chân vừa tiếp đất, trên đùi không có chút sức lực nào, cô lập tức ngồi sụp xuống đất.
Khốn nạn…
Đào Anh Thy vừa định vịn mép giường đứng lên thì bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẵng, bị bế lên.
“Cô muốn gì?” “Quần áo” Đào Anh Thy siết chặt chăn trong tay.
“Đợi chút nữa cũng phải cởi, không cần mặc làm gì.” “..” Đào Anh Thy không tin nổi vào tai mình, hỏi: “Anh sẽ không…Muốn nữa ở đây chứ? Không được, tôi muốn đi Minh Uyển thăm conl”
“Không vội.” Tư Hải Minh đặt cô lên trên giường, đưa mặt tới gần: “Tình trạng cơ thể bây giờ của cô thích hợp nhìn con à?” “.” Đào Anh Thy.
Tiếng đập cửa vang lên, Tư Hải Minh đứng dậy, ra khỏi phòng.
Nghe tiếng động ở bên ngoài, hẳn đồ ăn đã được đưa tới. Vẫn là ông chủ của câu lạc bộ đích thân đem tới, cung kính, nơm nớp lo sợ như đang hầu hạ vua chúa vậy.
Tình trạng hiện tại của cô mà quay về Minh Uyển chăm sóc sáu bé con đúng thật là hơi phí công, nhưng cũng không có nghĩa là không được trở về luôn chứ! Đương nhiên cô cũng hi vọng mình luôn có trạng thái tốt nhất ở trước mặt con cái.
Đã giờ này rồi, cũng không thể đi đến đài truyền hình được nữa.
Khăng khăng rời đi cũng không được, tìm không ra cớ. Cô cũng đã nói trong lòng chỉ có Tư Hải Minh, làm sao đi được đây…
Cô nhìn hai bên một chút, không nhìn thấy điện thoại đâu, bèn đi theo Tư Hải Minh vào, nói: “Có thể đưa điện thoại cho tôi không? Một ngày rồi tôi chưa đến đài truyền hình, còn không gửi tin nhắn, không tốt chút nào.” “Ăn cơm trước.” “Vậy có thể mang quần áo tới cho tôi không?” Đào Anh Thy không thể không nói chuyện này.
“Xuống giường được không?” “Xuống được!” Đào Anh Thy hận không thể nghiến răng nghiến lợi: “Đưa quần áo cho tôi, tôi đi rửa mặt.” Tư Hải Minh xoay người đi lấy áo ngủ cho cô.
Đào Anh Thy cầm áo ngủ, sắc mặt không được tự nhiên nói: “Đồ lót: “Cần mặc à?” Tư Hải Minh đứng ở mép giường, bóng hình cao lớn làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình, dường như anh cũng không có ý định tránh đi.
Đào Anh Thy dùng chăn để che trước cơ thể mình rồi mặc áo ngủ vào, buộc dây lưng áo ngủ ở dưới chăn.
Dù sao cũng không mặc gì bên trong nên cô siết dây lưng khá chặt để tránh bại lộ cái gì ra. .
truyện ngôn tìnhDưới cái nhìn đầy áp lực của Tư Hải Minh, cô mặc xong áo ngủ, chuẩn bị xuống giường thì bỗng cơ thể nhẹ bãng, bị bế lên.
Tim Đào Anh Thy đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.
Cũng may anh chỉ đặt cô lên ghế ngồi ở trước bàn ăn.
Trên bàn đã bày biện rất nhiều đồ ăn phong phú, rất nhiều loại tôm cô mà cô không biết tên gọi là gì đã được lột xong hết, cô nghỉ ngờ không biết liệu ba tháng tiền lương của mình có thể trả nổi bữa ăn này không.