Sau khi gửi xong thì đường hoàng ngồi xuống ghế salon, mắt nhìn cách sắp xếp trên bàn, trước mặt chàng siêu sao đang uống rượu còn có thế một cái ly trống không.
Không thể không hiểu nên đành cười một tiếng.
Phục vụ mang theo tai nghe, đứng tại vị trí cách Đào Anh Thy không xa, mở tai nghe ra, nói cách khác, những lời trong phòng này đều được truyền đi.
Đào Anh Thy quay sang nói với phục vụ: “Cậu đi ra ngoài trước.”
Phục vụ sửng sốt một chút: “Thật xin lỗi, tôi…”
“Tôi biết cậu nghe lệnh của ai, yên tâm, không có việc gì, cậu đứng trước cửa ra vào là được, có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu.” Đào Anh Thy nói.
Phục vụ do dự một chút rồi gật đầu đi ra.
Võ Ái Nhi thấy mơ hồ, không mấy vui vẻ: “Đào Anh Thy, hai người đang giở trò gì?”
“Cô chưa nhìn ra sao? Phục vụ rõ ràng đã bị thu mua? Tại sao cậu ta lại làm đồ ly rượu, cô không suy nghĩ gì sao?”
Võ Ái Nhi lập tức phản bác: “Cô nói anh Hải Minh đã thu mua phục vụ?
Không thể nào!”
“Đừng nhắc Tư Hải Minh nữa, nếu không có Tư Hải Minh thì tôi cũng có thể nhìn ra mánh khoé của cô.” Đào Anh Thy cầm lấy một chiếc ly trống không, nói với chàng siêu sao phía trước: “Anh biết mấy cái ly không để đây làm gì không? Có phải trước khi tôi đến thì mấy cái ly không này đã bị động
tay rồi?” Chàng siêu sao không nói chuyện nhưng nhìn thần sắc liền biết.
Đào Anh Thy rót rượu rồi đứng dậy đưa cho Võ Ái Nhi: “Bằng không cô uống đi?”
Võ Ái Nhi ngó mặt đi chỗ khác, gương mặt phẫn nộ lại lóe lên chút chột dạ.
“Tôi nghĩ mấy cái ly này đã bị bỏ gì vào rồi? Sau đó chờ tôi và anh chàng này uống rượu xong, đợi đến khi công dụng của thuốc bộc phát thì cô sẽ được xem trò đặc sắc, đúng không?” Đào Anh Thy hỏi Võ Ái Nhi
“Cô nói bậy!” Võ Ái Nhi không thừa nhận.
“Vậy cô uống đi.” Đào Anh Thy nâng ly.
Võ Ái Nhi thẹn quá hoá giận, hơi vung tay hất ly rượu đổ xuống đất. Rõ ràng như vậy, chàng siêu sao há có thể không nhìn ra, vội đứng bật
dậy nói: “Võ Ái Nhi, không ngờ cô lại hại chúng tôi thế này!”
Võ Ái Nhi cười lạnh: “Gọi mấy người tới là để mắt tới mấy người, tưởng mình quan trọng lắm sao?”
Chàng siêu sao tức giận đến sắc mặt khó coi, xoay người rời đi. Dù sao Võ Ái Nhi có quyền có thể nên không sợ đắc tội với người trong giới giải trí.
Đào Anh Thy xoay người ngồi xuống ghế salon, lười biếng dựa vào, nhìn vẻ mặt phẫn nộ Võ Ái Nhi: “Mánh khóe của cô tôi vừa đến đã đoán ra, cô không biết sáng tạo gì sao? Muốn để Tư Hải Minh bắt gian tại giường phải không? Sợ rằng kết quả cô lại rước họa vào người!”
“Ý của cô là anh Hải Minh sẽ vì cô mà xử lý tôi sao? Đào Anh Thy, cô quá tự tin rồi!” Nội tâm Võ Ái Nhi gần như sụp đổ.
“Đây là vấn đề của Tư Hải Minh, không phải vấn đề của tôi, tại sao cô lại không hiểu chứ?” Đào Anh Thy hỏi. “Lại nói, lúc trước tôi đã cho cô cơ hội, kết quả là thế này sao? Cô và Tư Hải Minh âm mưu chơi tôi, có phải không?”
Võ Ái Nhi cắn răng, không nói lời nào.
“Cô nhìn đi, không phải cô không dám động đến Tư Hỏi Minn luôn kiếm chuyện với tôi sao? Hoặc cô có thể quang minh chính đại cạnh tranh với tôi, đừng làm mấy chuyện mờ ám như thế nữa?” Đào Anh Thy để nghị.
“Sao tôi có thể quang minh chính đại cạnh tranh? Cô hiện tại có thêm vũ khí, sao tôi có thể cạnh tranh!” Võ Ái Nhi tức giận đến toàn thân phát run.
“…” Đào Anh Thy bất đắc dĩ sở mũi.
Có thêm vũ khí? Ý chỉ sáu nhóc con? Hời di!
“Đào Anh Thy, tôi bỏ thuốc cô là nhẹ đó, tôi hận không thể giết cô kìa!” Võ Ái Nhi nghiền răng nghiến lợi.
“Cô đừng làm như là tôi có lỗi với cô vậy, cô thích Tư Hải Minh nhiều năm như vậy, tại sao không thể khiến anh ta thích cô? Cưới cô? Đây chẳng phải cô đang cho người khác cơ hộ sao? Mà hiện tại lại trách ngược tôi?” Đào Anh Thy thoáng im lặng, sắc mặt hơi hoảng hốt: “Nếu như có thể quay ngược thời gian, tôi chắc chắn không để xảy ra chuyên này…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT