Người đàn ông đó bình thường khoảng mười giờ thì mới ra ngoài.
Cô và sáu đứa nhỏ ăn bữa sáng xong, sau đó đưa bọn nhỏ đến trường, vô cùng hoàn mỹ! Nhưng, khi từ trên xe bước xuống, vừa bước vào sảnh lớn thì cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Di Hà nhìn thấy cô, vui mừng: “Sao cô đến đây rồi?” “Tôi qua đây cùng bọn nhỏ ăn bữa sáng” “Đang ăn đây nè! Tôi đi lấy chén đũa cho cô” Dì Hà nói.
Đào Anh Thy đi theo vào nhà ăn, cái bầu không khí bí bách kia càng ngày càng rõ ràng.
Đưa mắt nhìn qua thì thấy Tư Hải Minh đang ngồi trước bàn ăn. Sao sớm như vậy mà anh ta đã thức đậy rồi…
“Mẹ!” Sáu đứa nhỏ nhìn thấy Đào Anh Thy, đôi mắt sáng lên, vội vàng đang ngồi trên ghế tuột xuống, chạy qua đó.
Nắm lấy Đào Anh Thy, ôm lấy chân cô, kích động đến nhảy cẵng lên.
“Mẹ, mẹ lại tăng ca nữa hả?” Bảo Nam hỏi.
Đào Anh Thy nhìn vẻ mặt vụi vẻ của sáu gương mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Đúng vậy, mẹ tăng ca, vừa làm xong thì mẹ liền đến thăm các con nè” “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không sống chung với tụi con vậy ạ?” Bảo Vỹ hỏi.
“Còn chơi chung với nhau nữa!” Bảo Long.
“Muốn mẹ..” Báo My nước mắt đầm đìa.
“Con muốn ngủ chung với ba mẹ!” Bảo Hân.
“Ngủ!” Bảo An.
Đương nhiên Đào Anh Thy không thể sống chung với bọn nhỏ, cô không ngờ đã qua một khoảng thời gian rồi mà bọn nhỏ vẫn còn nhớ đến điều này.
Trong lòng có chút chua xót, rất không thoải mái, nói: “Đợi mẹ bận xong hết mấy ngày này rồi mẹ ngủ chúng với tụi con, được không?” “Mỗi ngày đều ngủ!” Bảo Nam không hài lòng.
“Mỗi ngày!” Bảo Long.
“Mỗi ngày..” Bảo My lại muốn khóc nữa.
Đào Anh Thy băn khoăn nhìn về bên phía Tư Hải Minh nhìn một cái, thật sự rất khó cho cô mà! Cô chuyến đối chủ đề: “Chúng ra ăn cơm trước đã được không?” “Được ạ!” Sáu đứa nhỏ lập tức trả lời.
Vui vẻ cùng mẹ ăn cơm! Sau khi ăn sáng xong, Đào Anh Thy đương nhiên phải đưa sáu đứa nhỏ đi đến trường.
Là đi bằng chiếc Rolls Royce của Tư Hải Minh. Trên xe sáu đứa nhỏ cứ bám riết lấy Đào Anh Thy, có thế thấy bọn chúng vô cùng vui về.
Đào Anh Thy đặt hết mọi sự quan tảm lên người đứa trẻ, nghe chúng nó nói từng câu từng câu nối tiếp nhau, ríu ra ríu rít, rất vui vẻ. Mấy ngày không gặp, cô thấy rất nhớ nhung.
Bây giờ ôm những cơ thể nhỏ nhắn của chúng vào lòng thì cũng đã bù đắp được những khoảng trống cô đơn trong lòng. Cũng giống như lần trước, đưa sáu đứa nhỏ đến trường học.
Tư Hải Minh quay người lên xe, dường như ngoảnh mặt làm ngơ với Đào Anh Thy.
Tuy nhiên, sau khi anh lên xe, cửa xe vẫn chưa đóng, một luồng khí mạnh mề ở bên trong truyền ra. Trong lòng Đào Anh Thy có chút kiêng đè, lên xe. Chiếc xe rời khỏi trường học, chạy vững vàng trên đường.
Trong xe không còn sáu đứa nhỏ nữa nên bầu không khí bên trong có chút căng thẳng, đè nặng lên đường hô hấp của cô.
Đào Anh Thy ngó sang Tư Hải Minh đang mệt mỏi dựa vào ghế, ánh mắt sâu xa nhìn ra bên ngoài cửa số, cứ như trong xe không hề có người thứ hai.
Đào Anh Thy quả thật không muốn đi kiếm chuyện với anh, chuyện ở phòng làm việc lần trước mặc dù rất lạ lùng, thậm chí người chịu thiệt là cô, nhưng cứ giống như người làm sai là cô vậy.
“Anh Hải Minh, tại sao anh không để tôi vào quán bar? Bây giờ không có một quán bar nào dám để tôi vào trong nữa kìa!” Đào Anh Thy tìm chủ đề, mang theo một chút vô tội.
Tư Hải Minh thu ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ xe vào, nhìn cô, sắc bén như muốn xuyên qua người Đào Anh Thy.
Đâm thẳng vào khiến đồng tử Đào Anh Thy cũng co lại.
“Đi quán bar làm gì?” “Không làm gì, đồng nghiệp muốn tôi thết đãi, đề nghị đến quán bar, vậy mà tôi lại bị chặn lại ngay trước cửa, thật sự rất xấu hổ..” Cô đám chất vấn? Không phải đấy chứ! Đi kiếm chuyện với Tư Hải Minh đối với cô không có lợi ích gì.
Đặc biệt là khi sáu đứa nhỏ vẫn còn ở bên cạnh anh, nếu không thì sao cô lại có thể hành động tự nhiên như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT